- Editor: BlackObs
Mục Tiểu Phàm ra khỏi văn phòng, tay xỏ túi trầm tư đi về lớp học.
Thủ đoạn của nữ ma đầu thì đời trước cô đã nếm qua, rất là quyết đoán, nói một không có hai, nữ ma đầu sẽ luôn tìm ra biện pháp làm cho ngươi phải thoả hiệp, nghĩ vậy Mục Tiểu Phàm cảm thấy phiền não vô cùng.
Cô không biết kiếp này mình đã sơ suất chỗ nào mà lại để nữ ma đầu xoay chuyển 180 độ, từ ghét biến thành thích mình. Nếu như biết trước, cô nhất định là sửa cho bằng được.
Mấy ngày kế tiếp, nữ ma đầu không có đến tìm cô, điều này làm cho Mục Tiểu Phàm nhẹ nhõm đồng thời cũng lo lắng, không biết nữ ma đầu đang tính bày trò gì với mình.
"Mục Tiểu Phàm".
Mục Tiểu Phàm nằm gục trên bàn nãy giờ, nghe gọi tên ngẩng đầu thì thấy một bạn nữ cô không phải học sinh lớp mình, cô nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?".
"Cậu có thể đi ra một chút không? Mình tìm cậu có việc". Nữ sinh mỉm cười nhìn cô.
"Ở đây không thể nói sao?". Mục Tiểu Phàm ngồi thẳng lưng hỏi.
Nữ sinh e dè đáp: "Ở đây sợ rằng...không tiện".
Mục Tiểu Phàm ngờ vực đứng lên nói: "Đi thôi".
Học sinh trong lớp đều nhìn theo hai người, thẳng đến cả hai biến mất sau cánh cửa, bọn họ mới thu hồi ánh mắt.
"Nhỏ đó là ai vậy?". Một đám bu lại nhiều chuyện.
"Hình như mình có gặp qua rồi". Một nữ sinh trong đám cau mày nói.
"Ở đâu ở đâu?". Những người còn lại đều nhìn cô.
Nữ sinh suy tư ít giây rồi kêu lên: "Là ở hành lang, đứng cùng với huấn luyện viên Hạ".
"Huấn luyện viên Hạ? Nữ ma đầu đó hả?" Cả đám giương mắt nhìn nhau.
Cô bạn gãi gãi đầu nhớ lại, ngày đó trên hành lang, ánh mắt nữ sinh kia nhìn huấn luyện viên Hạ hình như có gì đó không đúng, bộ dáng kia giống như là muốn chực chờ ăn đối phương. Liên tưởng đến điều này, cô thoáng rùng mình.
Mục Tiểu Phàm cùng người nọ đi đến con đường nhỏ sau hoa viên, lúc này mới dừng chân, cô nói với nữ sinh: "Có chuyện gì thì nói ở đây đi".
Nữ sinh từ từ xoay người, vẻ mặt mỉm cười trong sáng khi nãy đã thay bằng một trời mây đen u ám, cô ta lạnh lùng nói: "Mục Tiểu Phàm."
Mục Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, cô đề phòng hỏi, "Cô muốn làm gì? Với lại cô là ai?".
Nữ sinh cười lạnh: "Tôi là ai chả phải chuyện của cô, ngày hôm nay tôi phải dạy dỗ cô mới được". Dứt lời liền tính xông tới.
"Khoan khoan". Mục Tiểu Phàm lui về phía sau nói: "Tôi không biết cô, cô đòi dạy dỗ tôi thì ít ra cũng phải cho tôi biết chuyện gì tại sao chứ?".
"Nói cho cô biết cũng được, đó chính là mai mốt cô cách xa Tinh một chút". Nữ sinh nói xong lại định vọt tới.
"Này này, Tinh là ai? Tôi không biết". Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười.
"Hạ Tinh". Nữ sinh híp mắt, động tác càng thêm hung hãn.
"Nữ ma đầu?" Mục Tiểu Phàm kinh ngạc, tránh thoát một đòn của nữ sinh, vô tội nói: "Tôi né cô ta còn không kịp, ai muốn có quan hệ gì với nữ ma đầu chứ".
"Hừ, nếu như không phải gương mặt hồ ly của cô dụ dỗ thì sao Tinh lại dây dưa với cô". Nữ sinh nghiến răng nói.
"Ê, khuôn mặt tôi trưởng thành liền như vậy, tự dưng nữ ma đầu nhìn trúng ý thì mắc mớ gì tôi mà đổ thừa?". Mục Tiểu Phàm bắt lấy cổ tay nữ sinh, dùng tay kẹp cô ta vào người mình không cho động đậy, gằn giọng nói: "Nếu như cô thật sự muốn tôi cách xa Tinh của cô thì cô tự đi mà nói với nữ ma đầu là đừng có tối ngày lởn vởn trước mặt tôi".
Một nữ ma đầu thôi đã đủ phiền, bây giờ lại xuất hiện thêm phiền phức mới, vẫn là có liên quan đến nữ ma đầu, thật đúng là xui xẻo, uống nước còn mắc kẽ răng.
"Hừ, tôi sẽ còn tìm cô". Nữ sinh giãy thoát khỏi tay cô, hung hăng trừng mắt rồi quay lưng bỏ đi.
Mục Tiểu Phàm nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. Cô trở về ký túc xá, vừa mở cửa ra liền thấy nữ ma đầu ngồi trước bàn cô, cầm ly của cô uống nước, mà ba bạn kia thì ngồi dồn ở một góc phòng đắm đuối nhìn nữ ma đầu.
"Tiểu Phàm đã về rồi". Hạ Tinh buông ly nước, thân thiết đi tới bên cạnh nói.
"Có chuyện gì không?" Mục Tiểu Phàm lạnh giọng hỏi.
"Không có chuyện thì không thể tìm em sao?". Hạ Tinh đưa tay vén tóc cô đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, cảm thán nói: "Thật là thơm!".
"Em một tuần vẫn chưa gội đầu". Mục Tiểu Phàm kéo tóc mình lại, đi lướt qua người nàng.
Hạ Tinh mỉm cười tiếp tục nói, "Không gội đầu cũng rất thơm".
"Khẩu vị cô thật nặng!". Mục Tiểu Phàm liếc mắt, cô cầm ly định uống nước liền nhớ tới cái ly vừa bị nữ ma đầu chạm vào, bàn tay ngưng giữa không trung.
"Muốn uống nước sao?" Hạ Tinh tự nhiên chạm vào bàn tay cô, ở bên tai cô thổi một hơi gió: "Tôi rót cho em nhé".
"Không cần". Mục Tiểu Phàm rút tay về, giữ khoảng cách nói: "Huấn luyện viên, tóm lại cô có chuyện gì?".
"Chỉ là tới nhìn một chút". Hạ Tinh đứng thẳng nhìn cô.
Mục Tiểu Phàm đối diện mắt nàng, lạnh nhạt trả lời: "Vậy bây giờ cô đã nhìn xong, có thể đi rồi".
Hạ Tinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Vừa vặn là giờ ăn trưa, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi". Nàng quay sang nhìn ba nữ sinh kia: "Các em cũng có thể đi cùng".
Ba cô bạn sướng đến muốn nhảy dựng.
"Cảm ơn huấn luyện viên, tụi em bây giờ không đói". Mục Tiểu Phàm đi tới cạnh cửa, làm tư thế tiễn khách: "Huấn luyện viên, đi thong thả".
"Ôi kìa, Tiểu Phàm đi đi mà, tụi tớ còn chưa ăn sáng, đúng lúc đói bụng rồi". Nữ sinh tóc ngắn nói.
"Đúng vậy đúng vậy, cùng đi đi". Hai người còn lại phụ hoạ.
Hạ Tinh