- Editor: BlackObs
"Em còn tưởng rằng lần này chị không bị say nữa chứ". Mục Tiểu Phàm dìu nữ thần nằm lên giường, thở phì phò nói.
"Không có say". Hứa Hạ nằm trên giường làu bàu đáp.
"Rồi rồi rồi, chị không say, là em say". Mục Tiểu Phàm đầu hàng không so đo với người say xỉn, cô cởi giày và áo khoác của nàng ra, đắp chăn cho nàng.
"Tắm". Hứa Hạ không chịu yên, nàng bung chăn ra ngồi dậy muốn xuống giường.
Mục Tiểu Phàm vội đè nàng lại, "Uống say không cần đi tắm liền, mai tắm nha".
"Không, tắm bây giờ". Hứa Hạ đứng lên đi vào phòng tắm, tới cửa thì quay đầu lại nói, "Em cũng phải tắm".
Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười đi qua.
Hứa Hạ dang hai tay nói: "Cởi quần áo".
"Huh?". Mục Tiểu Phàm không dám tin nhìn động tác của nàng, thầm nghĩ: Làm sao mà nữ thần khi say rượu mỗi lúc càng khó hầu hạ hơn thế này?
"Nhanh". Hứa Hạ nhíu mày hối thúc, kì thực đáy mắt lại xẹt qua ý cười.
"Là chị muốn em cởi đó nha". Nói xong, cô khẽ nuốt nước miếng giơ hai tay nhè nhẹ chạm lên ngực nữ thần.
Hứa Hạ dõi theo từng cử động, trực tiếp kéo cô vào lòng, hôn lên môi.
"Ưm~".
"Cởi quần áo". Trong lúc Mục Tiểu Phàm đang say sưa chìm đắm thì Hứa Hạ buông cô ra.
"???". Mục Tiểu Phàm mở mắt thấy nữ thần dựa vào lavabo, đôi con ngươi đối diện nhìn cô đầy ý vị làm tim cô không ngừng đập loạn.
Cô hồi hộp cởi ra nút áo nữ thần, khi thấy xương quai xanh khiêu gợi và khe ngực ẩn hiện liền không kiềm lòng được hôn lên.
Mục Tiểu Phàm chôn mặt giữa ngực nữ thần, cảm giác mình muốn bay.
Đôi bàn tay chậm rãi cởi áo lót ra, Mục Tiểu Phàm đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô ngậm lấy đầu ngực nữ thần.
"Mmm" Hứa Hạ mím môi ôm lấy đầu Mục Tiểu Phàm, cảm thụ trước ngực truyền tới từng trận tê dại do bị lưỡi Mục Tiểu Phàm khiêu khích.
Mục Tiểu Phàm rải từng nụ hôn dần xuống thắt lưng thì ngước mắt nhìn đối phương.
Hứa Hạ vén mấy sợi tóc loà xoà của cô ra sau tai, nhẹ nhàng vân vê vành tai cô.
Được sự ngầm đồng ý, Mục Tiểu Phàm cởi hẳn quần đối phương, bắt đầu liếm qua lớp vải lót mỏng manh.
"Trên mặt đất lạnh, em đứng lên đi". Hứa Hạ không để ý sự nhột nhạt giữa hai chân, nàng hơi khom người muốn ôm Mục Tiểu Phàm đứng dậy.
Nhưng Mục Tiểu Phàm vẫn quỳ trên nền nhà, ôm đùi nàng tiếp tục hôn, cuối cùng cô dùng răng kéo tuột chiếc quần nhỏ nhắn duy nhất còn sót lại.
Rốt cuộc cô đã có thể công nữ thần, thực sự là quá tuyệt vời!
Nhìn nơi tư mật của đối phương bằng ánh mắt rực lửa, cô không kịp chờ đợi lập tức áp môi vào.
Hứa Hạ nhắm mắt lại, mím chặt môi, lông mi không ngừng run rẩy.
Mục Tiểu Phàm ra sức hầu hạ nữ thần, cuối cùng khi đối phương đạt tới cực hạn, cô mới đứng lên ôm nàng thật chặt.
Qua một lúc Hứa Hạ khôi phục khí lực, nàng ôm Mục Tiểu Phàm đi ra phòng tắm, đặt đối phương lên giường, nằm đè lên người cô.
"Học tỷ, chị không tắm sao?"
"Không tắm". Hứa Hạ chỉa ngón tay lên ngực cô hạ lệnh: "Cởi đồ".
"Không cởi". Mục Tiểu Phàm mỉm cười nhìn nữ thần, học theo giọng điệu ra lệnh của đối phương: "Chị cởi cho em".
Hứa Hạ: "...".
Để không lãng phí một đêm giả vờ say cho nên Hứa Hạ ngoan ngoãn cởi đồ cho bé cưng, cởi xong hai thân thể liền dán sát.
Mục Tiểu Phàm dang hai tay hai chân ôm Hứa Hạ, hôn bên tai nàng, hạnh phúc nói: "Học tỷ, hôm nay cuối cùng em đã công chị rồi, sướng quá đi".
Hứa Hạ giương miệng cười, hơi nhỏm người dậy : "Còn có thể sướng hơn nữa em có muốn hay không?".
Mục Tiểu Phàm bỗng có loại dự cảm chẳng lành.
Hứa Hạ ngồi dậy, đem hai chân Mục Tiểu Phàm gác lên vai mình, lót hai cái gối dưới lưng cô, ở tư thế này chỉ cần nàng hơi cúi đầu liền có thể chạm vào địa phương mẫn cảm kia. Hứa Hạ nói với Mục Tiểu Phàm, "Em, nhìn".
Mục Tiểu Phàm đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt cái gối, hơi ngẩng đầu là có thể thấy cũng như cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng ấm phả vào vùng tam giác của mình.
Một đêm này Mục Tiểu Phàm bị nữ thần buộc chứng kiến toàn bộ hình ảnh nữ thần ăn mình, khiến cho cô ngày hôm sau thức dậy thật chẳng có mặt mũi nào ra khỏi chăn.
Cô nghĩ nữ thần say rượu không chỉ ngày càng khó hầu hạ mà thậm chí trình độ khi dễ cô cũng càng lợi hại.
"Em dậy thôi nào", Hứa Hạ đi vào nói với người còn đang nằm trên giường.
"Không dậy không dậy không dậy, đều tại chị, học tỷ, chị ngày càng xấu xa quá đi". Mục Tiểu Phàm ló đầu trong chăn ra nói.
"Chị làm gì?". Hứa Hạ giả ngu ngồi xuống bên giường hỏi.
Mục Tiểu Phàm bĩu môi, đầu lại rúc vào chăn, lẩm bẩm: "Đừng tưởng rằng chị uống say không nhớ gì thì em bỏ qua cho chị, lần sau em nhất định phải chộp cho bằng được tội của chị".
Hứa Hạ nhếch miệng, nàng ôm trọn Mục Tiểu Phàm vào lòng, dịu dàng nói: "Chị sai rồi".
"Chị sai cái gì?". Mục Tiểu Phàm cọ quậy cơ thể.
Hứa Hạ mỉm cười, ôm chặt cục bông nói: "Là chị không làm hết sức".
"Chị!!!" Mục Tiểu Phàm ló đầu ra nhìn nàng chằm chằm, "Em không bò dậy nổi như vầy mà chị còn muốn làm hết sức nữa ha?".
Hứa Hạ mân môi nói: "Chị muốn làm cho em nằm hẳn trên giường mấy ngày luôn kìa". Lời nói nghe ra bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc, nhưng đôi mắt cười thì lại đang bán đứng nàng.
Mục Tiểu Phàm hoàn toàn giận dỗi, nằm vùi trong chăn không thèm ra ngoài.
Cô lười biếng nằm trên giường nghỉ hết một ngày.
Ngày kế tiếp, đôi bạn trẻ đi học theo lịch bình thường. Sáng sớm hai người như cũ chia hai hướng khác nhau vào trường, Hứa Hạ mới vừa đi vài bước thì điện thoại di động trong túi vang lên, nàng móc ra liếc nhìn màn hình, là số của mẹ, nàng liền tiếp máy, "Alo, mẹ à".
"Xin hỏi có phải Hứa Hạ không?".
Hứa Hạ nghe giọng người lạ, bước chân ngừng lại, "Vâng là tôi".
"Tôi gọi cho cô biết mẹ cô đang phát sốt a....."
Trưa hôm đó Hứa Hạ chạy ngay về nhà, không quên gọi điện báo cho Mục Tiểu Phàm.
Từ lúc nhận tin, Mục Tiểu Phàm cứ nhấp nhỏm không yên, tiết học buổi chiều cô thẩn thờ không tập trung bị giáo sư nhắc nhở mấy lần. Thậm chí cô còn muốn trực tiếp chạy ra ngoài nhưng nữ