- Editor: BlackObs
Mục Tiểu Phàm gọi hết lần này đến lần khác nhưng mặc kệ cô gọi thế nào, bên kia không người bắt máy. Ngay lúc cô nóng nảy muốn chạy qua trường học tỷ thì điện thoại cô lại vang lên.
Cô cúi đầu liếc nhìn, một tin video được gửi tới. Không hiểu sao cô có linh cảm xấu tuy nhiên vẫn phải mở ra xem.
"Ha". Màn hình xuất hiện một người đang cười khẩy, không ai khác chính là học tỷ nãy giờ cô không liên lạc được.
"Mục Tiểu Phàm? Chị chỉ bất quá chơi đùa với em ấy một chút mà thôi". Gương mặt Hứa Hạ lạnh lùng đối diện camera.
Sắc mặt Mục Tiểu Phàm tái nhợt rồi.
"Em ấy vậy mà vẫn không tin". Hứa Hạ khẽ lắc đầu nói: "Cho tới bây giờ chưa thấy qua con bé nào ngu ngốc như vậy".
Mục Tiểu Phàm đứng im tại chỗ, ngón tay có điểm run.
"Hứa học tỷ chị ấy đang nói cái gì vậy?". Lão yêu trợn tròn mắt nhìn cô gái trong đoạn video.
"Hạ Hạ, em biết chị là tốt nhất mà". Lúc này có thêm một giọng nữ, có điều không thấy bóng dáng người đó.
"Chị bỏ đứa ngốc đó đi, chúng mình bắt đầu lại từ đầu". Giọng nữ tiếp tục vang lên, thậm chí mang theo ngữ điệu làm nũng.
Nét mặt Hứa Hạ lộ vẻ cưng chiều, nàng tươi cười gật đầu, "Ừ".
...
"Bộp!" Mục Tiểu Phàm đóng lại điện thoại, cô chưa tiếp nhận nổi thông tin này, cô cảm thấy có chút không thở được, tay nắm thành quyền đấm vào lồng ngực mình, cô cho rằng như vậy thì có thể khiến mình hô hấp bình thường trở lại, song khi lấy được nhịp thở rồi thì cũng là lúc nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.
"Mục Tiểu Phàm?" Lão yêu khẩn trương đỡ lấy cô, "Ngươi có sao không?".
Mặt mày Mục Tiểu Phàm trắng bệch, hơi thở dồn dập, nước mắt lẳng lặng chảy xuống từ đôi mắt vô thần.
"Mục Tiểu Phàm, ngươi...".
"Ta không sao". Khoé miệng Mục Tiểu Phàm cong lên, cô cắt đứt lời lão yêu, "Ta chợt nhớ ra mình còn có việc, phải đi trước đây". Dứt lời cô chạy biến ra ngoài trường.
Lão yêu hộc tốc đuổi theo, vừa chạy vừa gọi điện cho Tôn Bình Lam.
"Alo, lão yêu." Tôn Bình Lam đang trên lớp, nàng khom xuống bàn lén nghe điện thoại.
"Tiểu Lam, mau ra đây, có chuyện khẩn cấp".
"Gì, chuyện gì?" Tôn Bình Lam nghi hoặc hỏi.
Lão yêu kể lại chuyện mới phát sinh không sót một chữ, Tôn Bình Lam nghe xong bật người đứng lên, giận dữ hét: "Cái gì? Học tỷ thật sự như vậy? Chờ đó, ta chạy ra liền". Nàng cúp điện thoại rồi lao ra khỏi lớp như một cơn gió, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của thầy giáo và bạn học.
Bởi vì lo nói chuyện với Tôn Bình Lam nên lão yêu để mất dấu Mục Tiểu Phàm, nàng đành đứng tại chỗ "Fuck" một tiếng, gọi đến số Mục Tiểu Phàm nhưng điện thoại bên kia đã ở trạng thái tắt máy.
"Lão yêu, tóm lại là làm sao?". Tôn Bình Lam mang theo một đám tiểu đệ chạy tới, thở hổn hển nói: "Hứa học tỷ sao có thể nói vậy được? Chị ấy căn bản không phải kiểu người đó."
"Ta cũng nghĩ chị ta không phải người như vậy nhưng chính mắt ta thấy cái video rành rành ra đó. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm cho được Mục Tiểu Phàm, không biết Tiểu Phàm có làm gì ngu ngốc không nữa".
"Đi thôi". Mấy người chia nhau ra tìm.
-------
Hiện tại Mục Tiểu Phàm rất sợ, sợ đến mức không dám tìm học tỷ đối chất mà vội vã chạy về phòng ở, tranh thủ lúc học tỷ chưa trở về thu gom hết đồ đạc của mình.
Đầu óc cô trống rỗng nhưng vẫn không làm chậm động tác trên tay, vội vội vàng vàng đến mức ngón tay bị cứa xước cũng không cảm giác, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, cần phải đi mau...".
Cô luống cuống tay chân kéo vali đồ, lưng đeo balo cồng kềnh ra khỏi phòng, không dám quay đầu lại nhìn, chân cứ bước đại trên một con đường, thỉnh thoảng lảo đảo tưởng chừng muốn té ngã.
-/-/-
"Có khi cậu ấy trở về phòng học thêm đó". Tôn Bình Lam nói.
Lão yêu: "Cũng có thể, đi, chúng ta qua đó xem sao".
Mấy người chạy qua chỗ học thêm, đến nơi thì phát hiện cửa bị khoá.
"Tiểu Phàm không về đây sao?". Lão yêu đá đá cánh cửa nói.
Tôn Bình Lam dí mắt sát cửa sổ nhìn vào bên trong nhưng trong phòng không một bóng người.
"Làm gì bây giờ?" Tôn Bình Lam lo lắng.
"Gọi điện thoại cho Hứa Hạ". Lão yêu cầm điện thoại di động lên bắt đầu gọi. Kết quả vẫn không liên lạc được.
"Fuck!" Lão yêu tức giận đá cửa.
Tôn Bình Lam ngồi bệt xuống đất, "Tại sao có thể vậy chứ? Sao chuyện tự nhiên thành ra như vậy thiệt không hiểu nổi?".
Rõ ràng hai người họ yêu nhau lắm lắm, vì sao thành ra kết cuộc này?
-------
Đến cuối cùng Mục Tiểu Phàm vẫn là nhát gan chạy trốn.
Cô không dám hỏi nữ thần xem lời chị ấy nói là thật hay giả, không dám hỏi nữ thần cô gái muốn quay trở lại kia là ai, không dám hỏi nữ thần xem chị ấy có thật sự dành cho mình chút tình cảm nào hay không.
Nói cho cùng, cô vẫn chỉ là một fan nhỏ nhoi thầm mến nữ thần suốt sáu năm trời trong nghìn vạn fan hâm mộ của nàng. Trong lòng cô vẫn luôn không dám tin là nữ thần quả thật thích mình.
Thời gian ngọt ngào bên nhau phảng phất như một giấc mộng, khiến cô sợ khiến cô khiếp đảm, cô không có chút dũng cảm nào đứng trước mặt nữ thần, đường đường chính chính hỏi một lần, "Học tỷ, chị có yêu em không?".
Trong đầu cô bây giờ đều là nụ cười giễu cợt kia, chỉ bằng nụ cười này thôi cũng đủ để cô không dám làm cái gì hết. Cô sợ học tỷ sẽ cười cợt và nhìn mình như một tên hề.
-----
Bên phòng học thêm.
"Mọi người đứng đây làm gì thế này?". Hứa Hạ ngạc nhiên hỏi.
"Fuck, Hứa Hạ!" Lão yêu xông đến túm áo nàng, nổi giận đùng đùng, "Chị đúng là cặn bã, chị vậy mà dám đùa giỡn Mục Tiểu Phàm,