Edit+beta: LinhLan601
"Ly Cẩn, con gái bác làm sao vậy? Nó sao có thể bị thương?". Cha mẹ Tô Nhụy biết được đứa con gái bảo bối của mình bị người khác đẩy xuống cầu thang, lập tức chạy tới bệnh viện, thấy Cố Ly Cẩn canh giữ bên giường Tô Nhụy, liền vội vàng hỏi. Nghe Tô mẫu hỏi, nội tâm Cố Ly Cẩn lại tự trách một hồi, hắn đã cô phụ sự tin tưởng và yêu thương của cha mẹ Tô Nhụy.
"Bác trai, bác gái, là con không chăm sóc tốt Nhụy Nhụy nên mới khiến cho em ấy chịu tổn thương". Nói xong liền cúi đầu ngơ ngác đứng, nhìn chằm chằm mặt đất, giống như một con rối gỗ bị vứt bỏ, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, lại cố tình không chịu rơi xuống.
Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, đó chỉ là chưa đến lúc thương tâm mà thôi. Cố Ly Cẩn lúc này chính là một ví dụ.
Cha mẹ Tô Nhụy thấy dáng vẻ hắn như vậy, cũng không muốn hỏi tiếp, liền an ủi:" Đứa nhỏ, không phải do con sai, đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ai có thể biết trước được".
Cố Ly Cẩn lại lắc đầu, trầm giọng nói:" Bác trai, bác gái, đây thật sự là con sai. Nếu không phải vì con không xử lí tốt chuyện tình cảm cá nhân, Nhụy Nhụy sẽ không phải chịu thương tổn. Cho nên, hai người cứ trách con đi, là con liên lụy đến Nhụy Nhụy". Nói xong lại yên lặng cúi đầu.
Tô phụ, Tô mẫu không nghĩ con gái bọn họ bị thương lại thật sự là vì Cố Ly Cẩn, liền hỏi rõ sự tình xảy ra. Cố Ly Cẩn nhanh nhẹn đưa đoạn ghi âm và video giám sát hắn thu được cho hai người xem, cũng nói ra kết luận của chính mình.
Cha mẹ Tô Nhụy xem xong không khỏi lắc đầu. Bọn họ không ngờ được, một nữ sinh tuổi còn nhỏ mà tâm kế lại sâu đến như vậy. Không chỉ li gián Cố Ly Cẩn và con gái mình, mà còn làm hại nó.
Nghĩ đến con gái đang hôn mê, mẹ Tô Nhụy đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Tô phụ hỏi Cố Ly Cẩn, giọng vô cùng trịnh trọng: "Vậy con không thích nữ sinh tên Lâm Nhạc kia mà là thích Nhụy Nhụy sao?".
Nghe thấy ông nói vậy, Cố Ly Cẩn lại nghĩ tới tình cảm mình dành cho Tô Nhụy, mặt bắt đầu đỏ lên, tay còn liên tiếp sờ sờ vành tai, bộ dáng mười phần xấu hổ.
Tô phụ, Tô mẫu nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra
ý cười.
Mẹ Tô nói với Cố Ly Cẩn:" Sáng sớm hôm nay, Nhụy Nhụy tự mình nói với hai bác con bé thích con, muốn gả cho cho con".
Lời của mẹ Tô Nhụy như quả bom ném vào lòng Cố Ly Cẩn, sự hưng phấn trào lên khiến đầu hắn choáng váng. Loại vui sướng này tựa như dòng suối phun ra, theo từng lỗ chân lông trên người hắn mà khuếch tán ra ngoài.
"Nhưng mà, nếu như Nhụy Nhụy nghe theo lời Lâm Nhạc nói, sợ là sẽ không còn tin tưởng con". Tô mẫu lo lắng nói tiếp.
Cố Ly Cẩn tự tin cười, khí thế như đã nắm cả thế giới trong tay.
"Bác trai, bác gái yên tâm. Con yêu Nhụy Nhụy thật lòng. Con sẽ thổ lộ với em ấy, cho em ấy đủ cảm giác an toàn, sẽ không để em ấy không tín nhiệm con".
Hắn cũng tự tin sẽ thuyết phục được cha mẹ Tô Nhụy. Bởi hắn và Tô Nhụy đều ở dưới mắt họ mà lớn lên, chắc hẳn bọn họ cũng hi vọng hai người ở bên nhau.
Lúc này, Tô Nhụy từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy cha mẹ nhà mình đang nói chuyện gì đó, bèn hỏi: "Ba mẹ, hai người cùng anh Ly Cẩn nói gì vậy?".
Thấy Tô Nhụy tỉnh lại, mẹ cô liền đi nhanh đến bên giường, vội vàng hỏi:" Nhụy Nhụy, trên người con có chỗ nào không thoải mái, có muốn mẹ đi gọi bác sĩ hay không? Còn có, con muốn ăn gì? Mẹ sẽ về nhà làm ngay cho con". Nói xong bà kì vọng nhìn Tô Nhụy, hy vọng cô trả lời.
Thấy biểu tình của mẹ, Tô Nhụy không khỏi bật cười. "Mẹ, con không có chuyện gì. Bác sĩ đã điều trị qua nên con khá hơn nhiều rồi. Có điều, con rất muốn ăn canh thịt bò hầm nước xương mẹ làm".
"Tốt, tốt. Mẹ về nấu luôn cho con, con cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt". Vừa nói, một bên kéo tay Tô phụ, một bên nhìn Cố Ly Cẩn nháy mắt.
Cố Ly Cẩn hiểu ý tứ của Tô mẫu, lập tức đến bên Tô Nhụy.
***Vì edit nhanh nên sẽ không tránh khỏi lỗi sai chính tả hoặc lặp câu. Nếu mọi người có thấy. Nhớ nhắc nhở mình nhé. Thăn kiuuu = ̄ω ̄=