Edit+beta: LinhLan601
Ở trường quý tộc của đế đô, giáo viên dạy học đều là tinh anh, tất cả học sinh đều phải lên lớp học, sau khi về nhà lại tiếp tục học tập quản lí xí nghiệp của gia tộc.
Toàn bộ trường học đều không có việc tự học. Tô Nhụy cũng thế. Mà ngay cả Cố Ly Cẩn, người sắp tốt nghiệp cấp ba cũng giống như vậy.
Khi hoàng hôn xuống, cũng là thời điểm tan học.
Vũ Lâm biết Tô Nhụy bị thương, sau khi tan học liền chạy đến thăm cô. Nhưng lại phát hiện Cố Ly Cẩn đang cùng Tô Nhụy nói gì đó, còn làm cho Tô Nhụy bật cười ha hả.
Thấy Vũ Lâm tới, Tô Nhụy lập tức cố gắng ngăn tiếng cười lại, một phen giữ lấy tay Vũ Lâm. Một bên cô nói với Cố Ly Cẩn: "Anh, anh có thể ra ngoài một lúc không? Em có một số chuyện muốn nói với Vũ Lâm." lời nói như mang ý làm nũng.
Cố Ly Cẩn vốn dĩ không muốn rời đi, nhưng nghe được Tô Nhụy làm nũng,lại không cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Hắn vừa đi ra cửa vừa oán giận: "Nhụy Nhụy, anh kém bạn em đến vậy sao. Cùng bạn tốt nói chuyện còn không cho anh nghe một chút." nói rồi còn ai oán liếc Tô Nhụy một cái.
Sau khi Cố Ly Cẩn ra ngoài, Vũ Lâm lập tức nói: "Chỉ một buổi trưa không nhìn thấy cậu mà thôi, sao có thể thành ra thế này? Còn có, cậu và Cố Ly Cẩn đã thẳng thắn tình cảm với nhau rồi hả? Phát triển thật nhanh quá đi."
Mặt Tô Nhụy đỏ lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh ấy thổ lộ với mình, hơn nữa, mình cũng có tình cảm với anh ấy. Bọn mình cũng đã định sẽ đính hôn trước."
Cô nói tiếp: "Thật ra mình cũng thấy đính hôn lúc này là quá đột ngột, bởi tương lai phía trước còn quá dài, không thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng khi anh ấy nói muốn đính hôn, mình thực sự rất vui vẻ, không hề nghĩ đến chuyện cự tuyệt việc này."
"Mình yêu anh ấy, thật sự muốn ở bên anh ấy cả đời" Tô Nhụy chờ mong nói.
"Nhụy Nhụy, cậu có nhớ mình từng nói không nên nghe mấy lời đồn thổi. Đặc biệt là liên quan đến cái người tên Lâm Nhạc kia. Chị ta thích anh Ly Cẩn, chắc chắn là muốn cậu hết hy vọng với anh ấy nên mới tính kế li gián hai người. Về sau cậu cần cẩn thận đề phòng chị ta hơn nữa, nhất là phải luôn tin tưởng trúc mã nhà cậu." Vũ
Lâm không nhịn được mà dặn dò Tô Nhụy.
"Mình hiểu. Chẳng qua, bất kể như thế nào thì cũng là do mình sai, bởi mình không đủ tin tưởng anh Ly Cẩn. Nếu không thì Lâm Nhạc đã không có cơ hội chen vào tính kế. Nhưng may mà hiện giờ, mọi hiểu lầm giữa mình và anh ấy đều đã được giải quyết." Tô Nhụy thật sự cảm thấy vô cùng may mắn.
Vũ Lâm giờ phút này rất hâm mộ cô bạn thân của mình. Có người yêu là thanh mai trúc mã, hơi nữa trong mắt người ấy chỉ có một mình Tô Nhụy, đối với ai cũng đều lạnh như băng. Giữa hai người dù có chút hiểu lầm, nhưng cởi bỏ rồi quan hệ lại càng thân mật, gắn bó hơn trước kia.
Nghĩ đến người mình thích, Vũ Lâm cười khổ một tiếng, chính cô cũng không biết hắn có thích cô hay không. Nếu không thích, cô biết phải làm gì bây giờ?
Phát hiện thần sắc của Vũ Lâm, Tô Nhụy biết cô ấy đang nghĩ tới Úc Khuynh.
Cô nói: "Lâm Lâm, nếu cậu không thổ lộ thì sao Úc Khuynh biết được cậu thích anh ấy."
"Nhưng mà, nhỡ sau khi mình nói ra, anh ấy lại không thích mình thì ngày sau gặp mặt, chỉ sợ làm bạn cũng không được nữa rồi."
"Có điều, mình nghĩ mình có thể tìm cách trở thành bạn của anh ấy trước, chờ đến khi anh ấy có hảo cảm với mình thì mình sẽ thổ lộ. Cậu thấy thế nào?" Vũ Lâm đưa ra ý kiến của mình.
Ánh mắt Tô Nhụy sáng lên: "Được, biện pháp này không tồi, chúng ta có thể thử xem."
Hai người lại bàn bạc một phen, bắt đầu xác định kế hoạch.
Ở bên ngoài, Cố Ly Cẩn nghe Tô Nhụy thổ lộ tình cảm với mình, trong lòng kích động không thôi. Hắn vội vàng gọi điện cho cha mẹ Tô Nhụy, nói chuyện đính hôn.
Mẹ Tô vốn dĩ đang nấu canh cho Tô Nhụy, nhận được điện thoại của Cố Ly Cẩn, bị yêu cầu của hắn làm cho giật mình kinh hãi. Nhưng bà nghĩ đến việc hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng liền đồng ý.