Edit+beta: LinhLan601
Trên tầng hai, tia nắng ban mai chiếu vào hình ảnh hai người trên giường đang ôm nhau ngủ, yên lặng mà tốt đẹp.
“Nhụy Nhụy, mau rời giường đi thôi. Con không dậy là lại muộn bây giờ.” Mẹ Tô ở ngoài gõ cửa.
Tô Nhụy buồn ngủ mở mắt ra, lại phát hiện trên eo có một bàn tay gắt gao mà ôm lấy mình, không thể nhúc nhích.
Theo tầm mắt hướng lên trên, một gương mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt, Tô Nhụy thầm nghĩ trong lòng “Cố Ly Cẩn”.
Kí ức tối hôm qua lập tức xuất hiện trong đầu cô, cô chỉ nhớ rõ chính mình ngồi ở trên sô pha, sau lại không chịu nổi mà ngủ quên mất. Nhưng mà hiện tại cô lại nằm trên giường, hẳn là Cố Ly Cẩn bế cô lên.
“Nhụy Nhụy, chúng ta lại ngủ tiếp đi” Cố Ly Cẩn tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngủ, ôm Tô Nhụy nói thầm.
“Ngủ cái gì mà ngủ, nhanh nhanh rời giường đi học” Tô Nhụy dùng sức bỏ bàn tay trên người ra, thế mà lại không thể nào dứt ra nổi.
“Anh mau buông em ra, mẹ em đang ở bên ngoài kêu em dậy rồi, nếu thấy chúng ta như vậy, trong lòng sẽ nghĩ thế nào cơ chứ?!” cô gấp gáp nói.
“Vậy thì tốt quá, anh có thể trực tiếp hướng mẹ vợ đại nhân xin cưới em luôn rồi.” Cố Ly Cẩn ngẫm lại liền cảm thấy kích động, nhưng tay rốt cuộc vẫn buông Tô Nhụy ra..
Nghe thấy ý nghĩ này của hắn, nội tâm Tô Nhụy muốn hỏng mất. Tuy rằng cô muốn gả cho Cố Ly Cẩn nhưng đó là về sau. Hiện tại chuyện này quá sớm, cô không thể nào tiếp thu được.
Không thấy Tô Nhụy rời giường, mẹ cô liền mở cửa.
Bước vào phòng con gái, dường như bà nhìn thấy trên giường con mình có một người con trai đang nằm. Nghĩ đến đó là nam, trong lòng mẹ Tô dậy sóng. Nhưng mà, người này sao lại quen mắt như vậy.
Đi đến nơi bà mới phát hiện, đây còn không phải là Cố Ly Cẩn, hôn phu của con gái mình sao? Chẳng qua tên nhóc này khi nào thì chạy đến trên giường Nhụy Nhụy?
Nghĩ đến con gái
nhà mình còn nhỏ như vậy đã bị làm hư, bà không thể nào bình tĩnh nổi.
Tô Nhụy thấy vẻ mặt của mẹ mình liền biết bà khẳng định là suy nghĩ nhiều rồi. Có điều cô không tính toán giải thích, vì nó cũng không có gì tác dụng gì, càng giải thích nhiều, hiểu lầm càng sâu.
Không đợi mẹ Tô Nhụy mở miệng, Cố Ly Cẩn đã chào hỏi trước “Buổi sáng tốt lành, mẹ vợ!”
Vừa nghe thấy từ mẹ vợ này, không chỉ có mẹ Tô giật mình mà ngay cả Tô Nhụy cũng tưởng bản thân đã nghe lầm.
Bà cũng kịp phản ứng lại, “Ly Cẩn, khi nào thì con lại ở trên giường Nhụy Nhụy? Con như thế là muốn làm gì?” bộ dáng như vừa bắt được tại trận con gái mình yêu sớm.
“Mẹ vợ, mẹ đừng giận. Tối hôm qua do con quá nhớ Nhụy Nhụy nên mới có thể vụng trộm chạy đến đây."
Cố Ly Cẩn biết ngàn vạn lần không thể làm nhạc mẫu đại nhân không vui, bằng không con đường truy vợ về sau của chính mình sẽ khó càng thêm khó.
“Hôm nay con cũng muốn cùng mẹ và ba vợ bàn bạc một chuyện, con muốn dọn đến ở chung với Nhụy Nhụy” Cố Ly Cẩn lúc này vẫn không quên mục đích của mình.
“Chuyển đến cũng có thể, chỉ là hai đứa bây giờ còn nhỏ, phải chú ý đúng mực. Cho dù đã là vị hôn phu thê, cũng phải hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm “. Mẹ Tô dặn dò.
Bà cũng rõ ràng, chàng trai trước mắt chính là người mà con gái dựa vào cả đời, cũng là người ngoài hai vợ chồng bà yêu con gái nhất. Hắn nhất định sẽ để Tô Nhụy hạnh phúc cả đời. Vậy nên ngăn cản tự nhiên là không được, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.