Edit+beta: LinhLan601
Đưa Vũ Lâm về xong, Tô Nhụy cùng Cố Ly Cẩn trở về.
Vừa về tới nhà, xoay người trở lại phòng ngủ của mình, Cố Ly Cẩn bỗng ôm lấy cô từ phía sau. "Nhụy Nhụy, về sau anh không muốn em luyện tập vũ đạo nữa. Nghĩ tới em phải chịu khổ, anh rất đau lòng."
Sau đó lại bá đạo nói: "Cho dù em muốn nhảy hay múa, cũng chỉ có thể nhảy ở trước mặt anh."
Tô Nhụy biết rõ Cố Ly Cẩn có bao nhiêu chấp nhất, cho dù cô có nói thì cũng khó mà thay đổi được gì, nên đành tùy hắn đi.
Rửa mặt xong, Tô Nhụy nằm ở trên giường, trong đầu gọi hệ thống.
"Hệ thống, cậu có kỹ năng nào là thiết kế không?"
"Ký chủ xác định muốn đổi kỹ năng này? Sẽ khấu trừ tích phân đó." Angel không xác định hỏi.
"Tôi muốn." Cô kiên định nói.
"Khấu trừ 20 điểm tích phân. Trước mắt điểm tích phân là -50" thật đúng là nợ nần chồng chất.
Ngay sau âm thanh hệ thống, trong đầu Tô Nhụy xuất hiện một lượng lớn tri thức về thiết kế. Cô nghĩ tới các động tác của bài múa, kết hợp với hình ảnh trang phục Trung Quốc cổ đại, Tô Nhụy lập tức có linh cảm thiết kế.
Quay đầu lại, nhìn sang Cố Ly Cẩn bên cạnh, vì không để bại lộ thân phận của mình, Tô Nhụy quyết định ở thời điểm Cố Ly Cẩn không chú ý sẽ vẽ trang phục và nói rằng cô tìm được người thiết kế.
Lại qua mấy ngày, chỉ còn có một ngày nữa là đến tiệc tối. Lúc này, Vũ Lâm cũng đã nắm được vũ đạo toàn bài, quần áo của cô Tô Nhụy cũng đã làm xong, mặc lên hết sức vừa người, đẹp không tưởng nổi.
Tiệc tối hôm ấy, vì được nghỉ học nên Tô Nhụy đã sớm đưa Vũ Lâm đi trang điểm, thay đồ múa. Chuẩn bị xong, hai người nhanh chóng đến trường tiến hành diễn tập lần cuối.
Dưới sự cố tình sắp xếp của Cố Ly Cẩn, thứ tự tiết mục đã thay đổi. Nghê Thường vũ y của Vũ Lâm là tiết mục thứ hai. Phần biểu diễn của nữ chính Lâm Nhạc cũng ở vị trí số hai, nhưng là từ dưới đếm lên.
Vũ Lâm đến nơi tổ chức tiệc tìm Úc Khuynh nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Tô Nhụy mở miệng "Cậu có nói cho Úc Khuynh thời gian biểu diễn cụ thể hay không? Nếu lần này bỏ lỡ, mọi nỗ lực của chúng ta đều uổng phí".
Vũ Lâm cũng rất nôn nóng, cố gắng trấn định chính mình, "Nhụy Nhụy, mình tin tưởng Úc
Khuynh là người giữ lời hứa. Anh ấy đã đồng ý với mình, thì nhất định anh ấy sẽ đến" ánh mắt cô kiên định.
Chỉ sợ là hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Nhụy trong lòng thầm nghĩ, lại không dám nói với Vũ Lâm, sợ đả kích cô ấy, đành âm thầm cầu nguyện mọi việc hết thảy thuận lợi.
Ngay trước lúc Vũ Lâm lên sân khấu, Úc Khuynh cuối cùng cũng chạy tới, bộ dáng vô cùng lại chật vật, mồ hôi chảy đầy đầu, tóc tai hỗn độn. Nhìn thấy Vũ Lâm tỉ mỉ trang điểm, Úc Khuynh cảm thấy chính mình như gặp được tiên nữ.
Hắn vốn dĩ đáp ứng sẽ tới xem cô biểu diễn, nhưng khi tới đây lại bị tắc đường. Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Vũ Lâm, Úc Khuynh vô cùng khó chịu, cho nên hắn bỏ xe lại, đi một đoạn đường dài đến chỗ không còn kẹt xe, gọi người tới đón mới có thể đến được đây. May mà tới kịp.
Thấy Úc Khuynh tới, Vũ Lâm nở nụ cười rực rỡ. Giây phút ấy, Úc Khuynh cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
Lên sân khấu biểu diễn, Vũ Lâm tựa như tiên tử giáng xuống nhân gian. Tay áo khẽ phất lên, eo nhỏ nhẹ xoay vòng, cả người vũ động linh hoạt. Khi thì thong thả, nhẹ nhàng, lúc lại dồn dập tựa mây vần gió vũ.
Tất cả đều xem đến ngây người. Ngay cả Úc Khuynh cũng vậy. Hắn thấy được trái tim trong lồng ngực mình đang nhảy bang bang, nói cho hắn biết, hắn đã trúng tiếng sét ái tình với cô gái trước mắt.
Tô Nhụy thấy ánh mắt si mê của Úc Khuynh, biết kế hoạch của mình đã thành công. Cô nhìn về phía Cố Ly Cẩn mỉm cười, kéo hắn đi ra ngoài hẹn hò. Việc còn lại, Tô Nhụy không cần phải nhọc lòng nữa, giao cho hai đương sự đi thôi.
Sau khi Vũ Lâm kết thúc phần biểu diễn của mình, Úc Khuynh liền đi tìm cô thổ lộ, cho cô một cái ôm thật lớn cùng một nụ hôn ngọt ngào.
Trong lòng Vũ Lâm vô cùng cảm kích Tô Nhụy. Nhờ kế hoạch của cậu ấy mà điều bấy lâu nay cô luôn mong mỏi đã được thành toàn.