Edit+beta: LinhLan601
“Nhụy Nhụy, lần này em trở lại thì không cần đi nữa. Về nhà anh sẽ nuôi em.” Trong lòng Cố Ly Cẩn bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Tô Nhụy ở nhà, thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, bù lại nỗi nhớ xa cách mấy năm qua. Nghĩ đến cuộc sống mỹ mãn như vậy, Cố Ly Cẩn không khỏi mà cười ra tiếng.
Tô Nhụy vừa thấy hắn cười ngơ ngẩn liền biết hắn lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì. Cô cũng không định đả kích hắn, bởi lần này về nước, cô đã tính toán sẽ không đi nữa mà ở lại tiếp nhận công ty nhà mình.
Tô Nhụy đi theo Cố Ly Cẩn tới biệt thự bên ngoài của hắn.
Vừa mới bước vào cửa, Cố Ly Cẩn liền ôm chặt lấy Tô Nhụy, hôn lên môi cô, tay hắn cũng không an phận mà hướng vào bên trong, chu du trên khắp cơ thể Tô Nhụy. Lập tức, cả người Tô Nhụy run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ, đôi tay xiết chặt lấy hắn.
Bàn tay xấu xa kia lại đặt lên bộ ngực no đủ, không ngừng vuốt ve nó. Tô Nhụy cảm thấy thân thể như ngã vào hư không, sợ hãi nhưng lại không bài xích cảm giác này.
Cô dùng đôi tay ôm chặt lấy Cố Ly Cẩn, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Thấy Tô Nhụy không bài xích mình, Cố Ly Cẩn giống như nhận được sự cổ vũ của cô, càng thêm ra sức.
Một phen bế Tô Nhụy lên giường lớn mềm mại, chính mình cũng phủ xuống người cô.
Một đêm triền miên, Cố Ly Cẩn tinh lực dồi dào, lăn lộn Tô Nhụy hết lần này đến lần khác. Cho tới tận chiều hôm sau, Tô Nhụy mới tỉnh dậy. Không thấy Cố Ly Cẩn không ở bên cạnh, trong lòng cô vô cùng mất mát. Lại thấy chỗ hắn nằm có một tờ giấy, viết: “Cơm anh nấu trong nồi. Chờ anh trở lại”.
Tô Nhụy cảm thấy ngọt ngào như vừa được ăn mật, tươi cười hạnh phúc.
Lúc này, Cố Ly Cẩn đang trên đường đi làm, nhớ đến ngày hôm qua hắn và Tô Nhụy thân mật, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng, nghiêm túc lại mang đầy ý cười.
Thậm chí khi đến công ty còn chủ động chào hỏi nhân viên, khiến không ít người sợ hãi. Tất cả đều sôi nổi suy đoán Boss nhà mình đã gặp phải chuyện gì.
Trong giờ làm việc, Cố Ly Cẩn vẫn tiếp tục nghĩ đến Tô Nhụy, liệu cô ấy đã rời giường hay chưa, có ăn cơm hay không. Ngày hôm qua hắn hơi quá sức, không biết có làm Nhụy Nhụy đau không, có làm cô ấy hài lòng với biểu hiện của hắn
không....
Vì để nhanh chóng về nhà với Tô Nhụy, Cố Ly Cẩn cấp tốc hoàn thành công việc của mình, lập tức lái xe về nhà.
Về phần Tô Nhụy, lúc này cô mới bắt đầu ăn cơm, vừa thấy Cố Ly Cẩn trở lại, liền nhớ tới hành động thân mật tối hôm qua, trên mặt bỗng chốc đỏ bừng. Sau cô lại nghĩ, mọi chuyện nên hay không nên làm hai người đều đã làm rồi, tương lai chắc chắn sẽ còn xảy ra nhiều hơn. Nghĩ vậy nên xấu hổ trong lòng mới dần tiêu tan.
Ngược lại là Cố Ly Cẩn, một người đàn ông lại liên tục ngượng ngùng, xoắn xít, ấp a ấp úng nói với cô: “Nhụy Nhụy, em có còn đau không? Tối qua anh đã dùng quá sức, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.” Biểu tình trên mặt vô cùng rối rắm. Lập tức khiến Tô Nhụy bật cười.
“Anh đừng có như vậy được không.. Bộ dạng này.. Haha. Trông buồn cười quá!” Tô Nhụy ôm bụng cười to.
“Em dám cười anh? Cho em nếm thử sự lợi hại của anh đây.” Cố Ly Cẩn kéo Tô Nhụy vào lòng, không cho cô phản kháng.
Cố Ly Cẩn một bên hôn lên môi Tô Nhụy, một bên dùng tay để cô dựa vào vai mình.
Năm tháng như yên tĩnh lại, không khí hài hòa chảy xuôi. Hai người dựa vào vai nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Một tháng sau, Tô Nhụy phát hiện kinh nguyệt tháng này vẫn còn chưa tới, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
Không thể nào, chẳng lẽ trúng?
Một tháng này cơ hồ mỗi ngày cô đều cùng Cố Ly Cẩn thân mật. Hai người vì muốn thoải mái nên không có dùng biện pháp phòng tránh.
Cố Ly Cẩn cũng không cho cô động đến thuốc tránh thai, nói là gây ảnh hưởng tới cơ thể, vì thế mà cô mới không dùng. Chẳng lẽ là có thật...
Nhưng mà, nếu cô có đứa nhỏ của bọn họ thì cũng là chuyện tốt. Hai người hiện tại đều đã có thể gánh vác trách nhiệm nuôi nấng con cái. Nghĩ vậy, Tô Nhụy an tâm tiếp nhận chuyện này.