Dù sao cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện, là Tống Vi Vi cũng có chút chống đỡ không được, nàng cầm điện thoại di động cùng lái xe hàn huyên vài câu, cảm giác buồn ngủ xông lên đầu, rất nhanh đã ngủ rồi.
Lúc Cố Văn Sam bưng canh trứng ra khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy Tống Vi Vi nằm trên sofa ngủ say, mắt nhắm chặt, nước miếng sắp chảy ra.
Cô biết Tống Vi Vi bị dọa sợ, không đánh thức nàng, Vì vậy quyết định ôm Tống Vi Vi vào giường nằm.
Vi Vi thoạt nhìn không đến 45 cân, bế theo kiểu công chúa cũng rất lãng mạn.
Cố Văn Sam nghĩ, cúi người xuống, cánh tay vòng qua vai và chân của Tống Vi Vi, dùng một chút lực.
Lại, dùng một chút lực.
...!Cố hết sức?!
Cố Văn Sam: "..."
Mơ sao.
Mẹ nó! Sao lại không bế được!
Cố Văn Sam không tin, bế nàng lên một lần nữa, lần này cuối cùng được, nhưng mà cân nặng khiến cô không thể chống đỡ.
Cô hoảng sợ bế Tống Vi Vi vào giường nằm, lúc mang Tống Vi Vi đặt lên giường, chỉ có thể thở dài một hơi.
Cố Văn Sam xoa tóc của nàng, nhìn nàng ngủ như con heo nhỏ, cảm giác cả người cũng không khỏe rồi.
# cũng không tin lực cánh tay của mình nữa #
Cố Văn Sam vẫy vẫy cánh tay, nằm ở trên giường, giơ tay lên ôm đối phương vào lòng, trong lòng ấm áp mềm mại, nhất thời cảm giác hạnh phúc xông lên đầu.
Đời trước cô quá nhát gan, bởi vì cha mà nao núng, bởi vì xã hội mà nao núng, bởi vì mình mà nao núng, sợ mất đi cũng sợ không có, cuối cùng lại mất đi tất cả.
Tái sinh, cô lựa chọn dũng cảm mà bước ra, hóa ra cũng không khó khăn như mình nghĩ.
Cuối cùng cũng được, được đền bù như mong muốn.
Cố Văn Sam vốn cho là mình đêm nay sẽ không ngủ, nhưng lại rất nhanh buồn ngủ, ôm chặt lấy Tống Vi Vi, nhắm mắt lại ngủ thật say.
Đèn hầu như đã tắt hết, ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh, ngày lễ giáng sinh của thành phố này đã kết thúc.
............!
Bởi vì vấn đề an toàn, Tống mẹ kiên quyết cấm Tống Vi Vi tiếp tục ở chỗ cũ, mà Dung Mạn và bạn trai yên lặng thừa dịp lễ Giáng Sinh đi du lịch, Vì vậy nàng cùng túi hành lý bị đưa đến nhà Cố Văn Sam.
Từ đó, hai người chính thức ở chung.
Nhưng hai người cũng không có nhiều thời gian ở chung, thứ nhất vì công việc Cố Văn Sam bận rộn, thứ hai là Tống Vi Vi bắt đầu sửa kịch bản.
Tống Vi Vi là người ban ngày buồn ngủ ban đêm tỉnh táo, không thức đến nửa đêm không ngủ được, sáng sớm lúc tỉnh lại Cố Văn Sam đã sớm đi, cũng may hai người còn cùng nhau ăn bữa cơm tối.
Tống Vi Vi ở trong nhà vài ngày, thuận tiện thăm dò hết nhà Cố Văn Sam, chỉ trừ thư phòng của cô.
Nói đến cái thư phòng này, cũng rất thần bí, Cố Văn Sam mỗi ngày đều khóa lại, Tống Vi Vi rất ít thấy cô đi vào, mỗi lần ra vào tốc độ đóng cửa cũng đặc biệt nhanh, chỉ có một lần, Cố Văn Sam đi vào lấy văn kiện gì đó, cửa mở ra vừa lúc Tống Vi Vi đi ngang qua, tuy rằng Cố Văn Sam rầm một tiếng đóng cửa lại, nhưng Tống Vi Vi chớp mắt một cái thấy, đối diện chỗ cửa là một mô hình Iron Man.
Ánh kim hồng đỏ, rất đẹp.
Bên trong chất đầy đồ chơi, chẳng lẽ Cố Văn Sam ngại để cho mình thấy?
Cái chìa khóa vẫn ở trên người Cố Văn Sam, Tống Vi Vi cũng không muốn xem kho báu của người khác, chỉ có thể tự mình yên lặng hiếu kỳ, nàng là một người mê mô hình, mỗi lần nhớ tới cái mô hình trong phòng Cố Văn Sam là lại muốn khóc.
Cứ như vậy qua nửa tháng, đến một ngày, Cố Văn Sam phải tham gia một chương trình truyền hình, sáng sớm dậy trễ đi gấp, cái chìa khóa rơi vào trên ghế sofa.
Tống Vi Vi phát hiện ra chìa khóa, xoắn xuýt nửa ngày.
Có nên mở ra hay không?
Trong lòng nàng có hai người tranh nhau nói, tiểu thiên sứ nói Nhìn lén đồ người khác là không tốt, tiểu ác ma la hét Chỉ là liếc mắt nhìn, nhìn xem bên trong có phải bày nhiều đồ chơi không thôi mà.
Tống Vi Vi trong ngực như có con mèo nhỏ vờn quanh, nàng tới tới lui lui ở trong phòng cả ngày, để dời đi lực chú ý, mang chuyện có khả năng làm được đều làm xong, gõ ba nghìn chữ, vẫn không tập trung được.
Người ta nói sự tò mò có thể giết chết một con mèo đúng không? Đừng nói là mèo, người cũng không nhịn được.
Tống Vi Vi cầm chìa khóa, cuối cùng không khống chế