Hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Cố Văn Sam cầm dép lê đứng một lát, đột nhiên nở nụ cười.
Tống Vi Vi ngây ngốc nhìn, tuy rằng đây chỉ là cười nhẹ, thoáng qua trong phút chốc, nhưng cô thật sự đã cười, khoé miệng cong lên nhàn nhạt, trong mắt lấp lánh vô vàn ôn nhu cùng ý cười dịu dàng, như hàn băng từ từ tan chảy, như hồng mai chậm rãi nở rộ, lại như nắng ấm trong ngày đông, làm người ta không thể dời mắt.
Tống Vi Vi nhìn Cố Văn Sam từng bước một bước tới, cúi người như một cảnh quay chậm trong phim, hai tay đặt ở trên giường dựa càng lúc càng gần, cuối cùng đè nàng xuống giường.
Tóc của cô vẫn còn đang ướt, nước nhỏ xuống mặt mang lại cảm giác lạnh lẽo, Tống Vi Vi khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trong mắt cô, không dám dời đi.
Cố Văn Sam gần như sùng bái mà nhìn nàng, ngón tay trên má nhẹ nhàng lướt qua, dọc theo mũi, miệng, cổ, xương quai xanh...!Hai người đã gặp nhau trong những năm tháng tươi đẹp nhất, đã từng chia xa, cũng đã từng lạc mất nhau, mà bây giờ, lại một lần nữa được ôm người kia trong vòng tay mình.
Những ngày đầu quen nhau, Cố Văn Sam thường nghĩ, tại sao Tống Vi Vi lại đồng ý ở bên mình? Cô lúc nào cũng lạnh băng băng, như cục đá thối ở trong bồn cầu, khoé miệng vĩnh viễn là một đường thẳng, ánh mắt luôn luôn lạnh nhạt.
Ba của cô không thích ở gần cô, bà nội cũng nói cô là sao chổi chuyển thế, chưa bao giờ đối xử tử tế.
Từ nhỏ tới lớn, cho dù luôn có những người vì vẻ ngoài mà tiếp cận cô, cuối cùng cũng sẽ bị sự băng sơn lạnh lẽo này doạ chạy.
Tống Vi Vi vừa đáng yêu, ánh mắt lại mang theo ánh sáng mà Cố Văn Sam không bao giờ có được, nhiều người thích nàng như vậy, lại có thể theo đuổi được người cứng như tảng đá Cố Văn Sam.
Cố Văn Sam nhìn nàng, cũng thấy rõ ánh sáng rực rỡ trong mắt người kia, từ từ nhẹ nhàng cúi người, trong tiếng tim đập mạnh mẽ loạn nhịp, cẩn trọng dịu dàng hôn lên môi Tống