Hiện lên trước mặt mọi người là cái toà lâu đài phủ đầy một màu đen ấy, ký ức trong 4 người đang dần dần hiện lên, là nhà của các anh, là nơi các anh đã rất chán nản, cũng là nơi đã tạo nên một tình bạn thân thiết như anh em ruột thịt của 4 người này. Một cơn gió nhè nhẹ lướt qua 5 người, khẽ rùng mình, cả 4 người lắc đầu ngao ngán rồi cùng Danson bước vào bên trong cung điện.
Bên trong cung điện là một cảnh tượng khá hoành tráng, pha chút “xì tin”, thềm nhà trải một tấm thảm màu đỏ, những hình ảnh baby dễ thương, nhưng dường như nó ko thích hợp lắm cho cái cung điện sang trọng này (ko biết cái pà nào bố trí cái cung điện kiểu này chời[Long fic] Nữ thần Nguyệt Quế), trên tường thì đầy bong bóng đủ màu sắc, ở giữa cung điện được bố trí một cái hồ nước trông thật lãng mạn (pà nào bố trí cái kiểu vừa con nít vừa lãng mạn thế trời[Long fic] Nữ thần Nguyệt Quế), trên cái hồ treo 1 dòng chữ to “Chào mừng Thiên Phong Tứ Thần”
Vừa vào tới cửa, các bro đã thấy một người phụ nữ đang ngồi cạnh cái hồ nước, khuôn mặt cô toát lên 1 vẻ đẹp thật huyền bí, nhìn sâu thì người phụ nữ này có vẻ đã lớn tuổi nhưng vẫn ko giấu được vẻ xinh đẹp, gương mặt thanh toát, cô làm mọi người ko thể rời mắt khỏi cô. Cô dần chuyển ánh nhìn sang Fahrenheit, gương mặt đăm chiêu đang dãn ra dần dần và trở thành hớn hở khi nhìn thấy Fahrenheit và người phụ nữ đó chính là GiGi - mẫu hậu của Fah
Cô hớn hở chạy ra kéo Fah đi vào và cứ lun miệng hỏi “các con có thích cái kiểu chào mừng này ko nào?”, Chun thì bực bội ra mặt, bởi anh chẳng thích mấy cái kiểu chào mừng nhảm nhí như thế. Calvin thì vẫn tỏ ra bình thường, anh ít khi có ý kiến về cảnh vật xung quanh, anh thường chỉ chú ý những gì thuộc về bề ngoài của anh mà thôi. Còn về phần Jiro, anh cảm thấy cái cách chào mừng này cũng khá thú vị, nhưng nó kết hợp ko được tốt cho lắm, nên anh cũng ko có ý kiến. Aaron thì ngoài mặt tỏ ra vẻ thích thú, nhưng trong long thì cảm thấy đây là một cách chào mừng điên khùng nhất.
Chun nãy giờ bị lôi kéo, bực mình ra mặt:
_Mẫu hậu! Có chuyện gì mà triệu các con về thế!
GiGi phất tay lập tức mọi người lui hết, cô búng tay 1 cái mọi cảnh vật trong cung điện trở lại bình thường, ko còn trẻ con và lãng mạn nữa, mà nó nghiêm trang 1 cách lạ thường, nó cũng lạnh lẽo dần, cảm giác chán nản lại ùa về đối với Fah.
GiGi nhìn 4 thằng quý tử 1 cách nghiêm nghị, đăm chiêu:
_Ta mới tiếp được mật chỉ của Joe!
Calvin nhìn GiGi bằng 1 ánh mắt lo lắng:
_Có chuyện gì quan trọng lắm sao? Sao nhìn mẫu hậu lo thế!
Jiro lần đầu tiên thấy GiGi lo lắng đến thế, anh cũng rất có hứng thú với cái nhiệm vụ khó khăn kia:
_Mẫu hậu cứ nói ra tụi con sẽ cố gắng mà!
Ánh mắt GiGi bắt đầu bớt lo, ôn tồn nói:
_Đó là về việc của báu vật! Báu vật do Nữ Thần Nguyệt Quế đánh rơi vào 1000 năm trước nay đã xuất hiện! Các con có sứ mệnh là hổ trợ cho Nữ Thần Nguyệt Quế tìm lại báu vật đã đánh rơi trước thế giới ma quỷ!
Chun nghe xong làu bàu:
_Lại là con gái à! Sao cứ thế nhỉ! Chán chết đi được!
GiGi thấy Chun bực mình nãy giờ, cô cũng bực lây:
_Nhưng Nữ Thần Nguyệt Quế là những cô gái rất xinh mà! Có thể nói họ là mỹ nhân trong tất cả các nữ thần đó nhưng thua mama và 2 dì của con thôi