“Alo, còn Durex loại gai trung bình không?”
“Thêm một máy rung và một bộ đồ tình thú mèo hoang màu đen nữa.” “Không thành vấn đề, địa chỉ là gì?” “Phòng 2202, khách sạn Lệ Hoa.” “Dạ được.” Khi Cảnh Ngọc Ninh đến khách sạn Lệ Hoa thì đã là 11 giờ đêm rồi.
Vào thời gian này đối với những người làm kinh doanh mấy sản phẩm tình thú này mà nói, thì tự mình giao hàng đến thật sự là không an toàn chút nào.
Đặc biệt là khi cô còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp nữa chứ.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Nhưng hết cách rồi, cuộc sống này vốn không dễ dàng gì mà, ăn ở mặc đi lại các thứ đều cần phải có tiền, càng huống hồ mấy ngày nữa là Mộ Ngạn Bân về rồi.
Yêu nhau sáu năm nhưng phần lớn thời gian đều ở nơi xứ người, anh ấy phải xử lý công việc kinh doanh trong ngoài nước, nên đương nhiên cô cũng không thể làm vướng chân anh ấy được rồi.
Cũng may mà mấy năm nay tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt, ngoại trừ công việc hằng ngày ra thì cô cũng có tự mình điều hành một doanh nghiệp nhỏ.
Mấy ngày nữa là sinh nhật của anh rồi, cô nhất định sẽ cho anh một sự bất ngỡ.
Nghĩ đến đây, khoé môi của Cảnh Ngọc Ninh lại cong cong lên, cô mỉm cười xán lạn.
Cô kéo chiếc mũ màu đen trên đầu mình thấp xuống một chút, rồi mới ôm lấy hộp chuyển phát bước vào trong.
Khách sạn Lệ hoa, một chốn tiêu tiền xa hoa ở Nam Thành.
Hầu hết những người hay đến đây tiêu tiền đều là những kẻ giàu có.
Sự tráng lệ của đại sảnh thì không cần phải nói, nhưng ngay cả thang máy cũng được dát cả vàng và bạc, người đứng bên trong mà bị thứ ánh sáng chói loá này hắt vào, thì thật là tự thẹn kém người mà.
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh chỉ ôm lấy chiếc hộp, không quan tâm gì đến xung quanh.
Khuôn mặt thanh tú bị khẩu trang che hết cả một nửa, chỉ để lộ ra một đôi con ngươi điềm tĩnh không chút gợn sóng nào, bên trong đó còn phảng phất một sự thanh lãnh Và cao ngạo.
‘Ding’ một cái, thang máy đã đến tầng 22, cô sải bước ra ngoài, rất nhanh sau đó đã tìm đến phòng 2202, cô đưa tay ấn chuông cửa một cái.
Cửa vẫn chưa mở, nhưng bên trong đã truyền đến những tiếng rên rỉ ám muội thiếu kiên nhẫn của đôi nam nữ rồi.
“Bân, a… đừng mà, hình như đồ đến rồi kìa”
“Đợi một chút, anh đi lấy.” Cảnh Ngọc Ninh đứng ở ngoài cửa, khoé môi bất giác giật giật vài cái.
Đồ còn chưa đến mà đã chơi rồi sao? Đúng là gấp gáp mài! Ngay lập tức cửa được mở ra, một người đàn ông thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cả người còn mang theo những hơi nước xuất hiện ở cửa.
Cảnh Ngọc Ninh không nhìn anh ta mà trực tiếp đưa hộp cho anh: “Hai triệu rưỡi! Anh trả tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Người đối diện không chút động đậy nào cả.
Qua hai giây sau, một thanh âm mang vẻ thăm dò chợt vang lên: “…Ninh Ninh?”
Cảnh Ngọc Ninh chợt sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông đứng ở cửa thân hình cao lớn, đầu tóc ướt nhẹp, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của anh ta viết đầy sự ngạc nhiên, bối rối và cả… một tia hoảng loạn.
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh lập tức lạnh xuống.
“Anh Bân, ai vậy?”
“Không có ai hết, người giao hàng thôi.”
Mộ Ngạn Bân vội vàng lên tiếng trước khi Cảnh Ngọc Ninh kịp nói gì, sau đó anh nhanh chóng móc một đống tiền giấy từ trong ví ra nhét vào tay cô, rồi thuận tay giật lấy chiếc hộp.
‘Cạch; cửa phòng đóng sầm lại.
Cảnh Ngọc Ninh đứng ở đó, đầu ngón tay cô có hơi run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy.
Sau đó, cô đột nhiên nð nụ cười khẩy.
Nhìn sấp tiền giấy trên tay mà như đang xem một câu chuyện cười vậy, cô tự cười giễu sự vô tri và ngu ngốc của mình.
Bên trong truyền đến tiếng nam nữ động tình với nhau, cô hít một hơi thật sâu rồi đè nén sự cay cay nơi khoé mắt của mình.
Sau đó cô quay người lại, vừa sải bước về hướng thang máy, vừa móc điện thoại ra.
“Alo, xin chào, là sở cảnh sát Thành phố đúng không? Tôi muốn báo cáo, có người đang chơi thuốc và chơi gái ở khách sạn Lệ hoa, số phòng là… Hai mươi phút sau.
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại ð trước cửa khách sạn Lệ Hoa, bên cạnh còn có vài tên ký giả truyền thông vác theo máy ảnh máy quay tấp nập đi tới.
Người bên trong khách sạn bị áp giải ra ngoài, đám phóng viên lập tức xông lên trước.
“Anh Mộ, có người báo cảnh sát là anh chơi thuốc và chơi gái trong khách sạn, xin hỏi có phải là thật không?”
“Anh Mộ, thân là người thừa kế của Tập đoàn Mộ Thị, anh cảm thấy hành vi này có đúng không?”
“Anh Mộ, xin hỏi người phụ nữ ở cùng anh ð trong đó là ai vậy? Nghe đồn là một tiểu hoa nổi tiếng trong showbiz đúng không?”
“Anh Mộ…”
Mộ Ngạn Bân bị đám phóng viên vây lấy đến con kiến cũng không lọt qua được, ngay cả cảnh sát cũng không thể ngăn nổi.
Một lúc sau, anh mới không nhẫn nhịn được nữa mà quát lên: “Cút!”
Đám phóng viên giật mình sợ hãi, sau đó liền lui lại.
Mộ Ngạn Bân đi xuyên qua đám người, ánh mắt anh ta chằm chằm vào Cảnh Ngọc Ninh đang đứng ở bên ngoài đám người, đáy mắt anh tràn ngập một sự hung ác nham hiểm.
“Đây là kết quả mà cô muốn sao?”
Cảnh Ngọc Ninh cong cong khoé