Có lẽ…anh vốn chưa từng vào trong?
Cảnh Ngọc Ninh vò đầu, xoa gương mặt mình.
Hình ảnh trong mơ bay biến xa dần sau khi cô tỉnh táo lại, đột nhiên huyệt thái dương giần giật, cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nhẹ nhàng xoa bóp mấy lần rồi mới hất mền đi xuống giường.
“Mợ chủ, cô dậy rồi!”
Thím Lưu đi vào trong, bà ấy mỉm cười nhìn cô.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười nhìn bà ấy: “Tôi dậy trễ, sao lại không gọi tôi?”
“Lúc cậu chủ đi có nói cô không khỏe, kêu chúng tôi đừng làm phiền cô, để cho cô nghỉ ngơi thêm một lúc.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn người.
Cô nhìn gương mặt vui vẻ của Thím Lưu rồi hỏi: “Tối hôm qua anh ấy ngủ ở đâu?”
“Mợ chủ không biết sao? Tối hôm qua cậu chủ làm việc đến khuya nên ngủ luôn ở phòng làm việc.”
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một lúc.
Hóa ra anh thật sự không về phòng.
Trong lòng cô nảy sinh cảm giác phức tạp, cô không biết chuyện này là thế nào.
Rõ ràng ban đầu cô đã tự dặn lòng mình, cho dù mục đích mà kết quả của mối hôn nhân này là như thế này thì cô cũng không thể để bản thân mình chìm đắm vào đó được.
Nhưng mà…Tại sao cô lại cảm thấy mất mát kia chứ?
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh mỗi lúc một xấu đi, Thím Lưu nhìn gương mặt của cô rồi dè dặt hỏi: “Mợ chủ, cô muốn ăn sáng không?”
Cảnh Ngọc Ninh sực tỉnh táo lại, cô lắc lắc đầu.
“Tôi không ăn, tôi lên công ty đây.”
Có lẽ Lục Trình Niên đã kêu Tô Thâm đánh tiếng trước, thế nên cho dù Cảnh Ngọc Ninh có đến trễ thì người trong công ty cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên, cứ như đã biết trước rồi vậy.
Sau khi đến công ty, cô vẫn xử lý mọi việc như bình thường.
Cả một ngày trời, Lục Trình Niên chưa từng nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô.
Cảnh Ngọc Ninh cố gắng kềm chế cảm giác kỳ lạ này xuống, cô biết cô không thể yêu cầu quá nhiều.
Cuộc hôn nhân này không được bắt đầu bằng tình yêu, cho dù trước kia anh có bạn gái hay không, thậm chí có con hay không thì nói cho cùng cũng chẳng có quan hệ gì với cô cả.
Bởi thế, cô không cần phải phiền muộn, không cần phải hỏi nhiều.
Đúng thế, chính là như vậy.
Cho dù bởi vì chuyện lần trước, dường như cô đã thấy hơi động lòng với anh nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi.
Có lẽ vì đôi chút này nên ông trời mới cho cô biết chuyện cô không nên biết, để nhắc nhở cho cô biết sự thật là thế nào.
Cảnh Ngọc Ninh khép mắt lại, cô buồn bực vò tóc.
Vào lúc này, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông.
Cô nhíu mày cầm điện thoại lên, rồi sau đó, lúc nhìn thấy số điện thoại hiển thị, sắc mặt cô thay đổi ngay.
“Lão K?”
“Là tôi.”
Giọng nói khàn khàn tang thương vang lên ở đầu giây bên kia, ông ta đanh giọng lại: “Tôi muốn nhờ cô giúp tôi điều tra một việc, đã có chút manh mối rồi, nói qua điện thoại không tiện, lúc nào cô có thời gian rảnh? Chúng ta gặp mặt bàn đi!”
Cảnh Ngọc Ninh nghẹn thở.
Ngón tay cầm điện thoại của của cô trắng bệch, một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại.
“Được, ông gửi địa chỉ cho tôi, chiều nay tôi sẽ đến tìm ông.”
“Được.”
Cảnh Ngọc Ninh tan làm sớm, cô đến quán cà phê đã được hẹn trước.
Người đàn ông trung niên đầu trọc đeo kính râm tên là lão K đã đến trước, ông ta đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Lúc nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh, ông ta gật đầu với cô.
Cảnh Ngọc Ninh bước đến ngồi đối diện ông ta.
“Sao thế? Điều tra được gì rồi?”
Cô hơi sốt ruột, vừa ngồi xuống đã lên tiếng hỏi ngay.
Lão K nhìn cô thông qua lớp kính râm, ông ta đanh mặt mà nói: “Đúng như cô đoán, vụ tai nạn giao thông năm năm trước không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, cô nín thở.
Lão K lấy một xấp văn kiện ở trong túi ra, đổ một vài tấm hình xuống bàn.
“Mảnh vụn từ chiếc xe đã được dọn sạch sẽ rồi, nhưng đội cảnh sát giao thông vẫn còn giữ lại bản ghi chép năm ấy, tôi nhờ người quen tìm tấm