Câu nói lạnh lùng của Cảnh Ngọc Ninh cũng không làm Mộ Ngạn Bân rút lui.
Anh ta nghiêm mặt nói: “Vừa lúc em ở đây, anh cũng có chuyện muốn hỏi em, tối qua rốt cuộc em đã đi đâu? Anh gọi điện thoại cho em sao em không nhận?”
Ánh mắt Cảnh Ngọc Ninh khẽ di chuyển.
Tối qua quả thật sau đó Mộ Ngạn Bân có gọi cho cô mấy lần, nhưng lúc ấy cô đang ở bên Lục Trình Niên nên không nghe thấy.
Sáng nay cô đã thấy nhưng cũng lười phản ứng.
Dù sao cho dù là quan tâm hay là trách mắng, dựa vào mối quan hệ bây giờ của cô với anh ta, đã không còn thích hợp nữa.
Nghĩ đến đây, cô vén mái tóc, lười nhác trả lời: “Mộ Ngạn Bân, anh tưởng anh là ai?”
Mộ Ngạn Bân sửng sốt: “Cái gì?”
“Anh tưởng anh là ai mà anh gọi điện thì tôi phải nghe?”
Mộ Ngạn Bân sững sờ một lúc, cuối cùng mới hiểu được ý của cô, lập tức giận tím mặt.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Cảnh Ngọc Ninh! Em đừng không biết tốt xấu! Anh chỉ đang quan tâm em”
“Ồ? Anh quan tâm tôi như vậy, Cảnh Diệp Nhã biết không?”
Cô ngước mắt lên, cười mà như không nhìn anh ta.
Sắc mặt của Mộ Ngạn Bân khẽ biến, vừa tức vừa giận, nhưng lại không nói nổi một câu.
Đúng lúc này, một tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào truyền tới từ cửa biệt thự.
“Anh Bân!”
Vừa quay đầu thì thấy Cảnh Diệp Nhã mặc một chiếc váy liền thân dài tay màu tím chạy ra.
Nhìn thấy cô ta, sắc mặt Mộ Ngạn Bân dịu đi đôi chút, nhanh chóng bước về phía cô ta.
Sao em lại ra đây? Còn mặc ít như vậy? Bên ngoài gió lớn.”
- Em không sao, không lạnh.”
Cảnh Diệp Nhã ngẩng đầu mỉm cười với anh †a, sau đó ánh mắt khẽ dừng trên người Cảnh Ngọc Ninh.
Sau đó lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng bước về phía cô.
“Chị, chị còn chưa đi sao? Yì không lái xe tới sao? Cần em cho lái xe đưa chị về không.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn sự dịu dàng, ân ẳ cần trên khuôn mặt cô ta, nhếch môi chế nhạo: “Không cần, tôi tự mình bắt xe.”
Cảnh Diệp Nhã dừng một chút, cười nói: “Chị, chị đừng cậy mạnh, chỗ này không dễ bắt xe, hơn nữa đã muộn thế này, một mình chị về cũng không an toàn, để em bảo lái xe đưa chị vê!”
Cô ta nói xong, vẫy gọi một người giúp việc tới.
“Cô đi tìm lái xe tới đây, đưa chị tôi về.”
Người giúp việc gật đầu rồi xoay người đi gọi người.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta ra vẻ chủ nhân của nhà họ Cảnh, bỗng cảm thấy có chút ghê tởm.
– Nghĩ lại năm năm trước cô ta vẫn là một đứa con gái nông thôn, mà khi đó nơi này vẫn chưa đến lượt mẹ con cô ta nói, nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủn, tình hình đã thay đổi rất nhiều.
Trong lòng cô cười lạnh, trên mặt đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt, lãnh đạm nói: “Cảnh Diệp Nhã, cô không nghe hiểu tiếng người sao? Tôi đồng ý để lái xe đưa về khi nào?”
Cảnh Diệp Nhã ngẩn ra, thấy được ánh mắt lạnh lùng của cô, cả người co rúm lại phía sau, cứ như bị lời nói cay nghiệt và vẻ mặt nghiêm nghị của cô dọa sợ.
“Chị, chị đừng tức giận, em chỉ quan tâm chị thôi.”
“Quan tâm tôi?”
Cảnh Ngọc Ninh cười khẩy một tiếng, bước về phía trước: “Một giây trước còn cùng bà nội uy hiếp tôi, bây giờ lại nói quan tâm tôi? Cảnh Diệp Nhã, cái mặt nạ đạo đức giả đeo quá lâu, cô không sợ không lấy xuống được nữa sao?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã hơi trắng, trong đôi mắt yếu ớt lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
“Chị, em chỉ là lo lắng cho chị, sao chị có thể nói như vậy…”. Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRÙMTRUYỆN .C O M —
Bộ dáng run rẩy của cô ta thoạt nhìn rất yếu ớt, đáng thương, Mộ Ngạn Bân lập tức nhịn không được, nhanh chóng đi tới ôm cô †a vào lòng.
Quay đầu trừng mắt giận dữ nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
“Cảnh Ngọc Ninh! Mỗi lần nói chuyện em có thể đừng sặc mùi thuốc súng như vậy không, giống y như con nhím, bất kể ai tới gần cũng bị em đâm thương! Tiểu Nhã chỉ có ý tốt, em không muốn nhận thì từ chối, tại vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bộ dáng anh ta che chở