“A…Đừng đến đây, đừng đến đây!”
“tách” một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng được bật lên.
Cả người Cảnh Diệp Nhã núp vào trong ngực Vương Tuyết, Vương Tuyết vỗ nhẹ vào lưng cô ta, thở dài.
“Đứa nhỏ này, ta thật sự là còn tưởng là chuyện gì. Con nhìn rõ đi,đó là rèm cửa sổ. Buổi tối con ngủ không đóng cửa sổ. Gió thổi vào thổi tung rèm cửa sổ mà thôi. Cánh tay con nhắc tới chẳng qua chỉ là rèm cửa mà thôi.”
Bà cụ nói, ra hiệu để cô ta tự nhìn xem.
Cảnh Diệp Nhã nhìn nó một lúc, mới nhận ra rằng hóa ra thứ cô ta nhầm lẫn là hồn ma thực sự chỉ là rèm cửa sổ mà thôi.
Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng lẽ thật sự là con bị hoa mắt sao?”
“Chắc là gần đây con chịu quá nhiều áp lực tâm lý thôi.”
Thực ra, nửa đêm bị rèm cửa dọa sợ, còn cãi nhau với mọi người trong nhà, Vương Tuyết cũng có chút không nói nên lời. Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của tiểu Nhã, bà ta cũng không chỉ trích gì nhiều.
Chỉ vỗ vỗ tay của cô ta: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, không có việc gì đâu, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói rồi, bà ta cùng mấy người kia đi ra ngoài.
Cảnh Diệp Nhã vẫn đứng đó, mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Dư Thanh Liên nhìn cô ta một cái, cho cô ta một ánh mắt yên tâm rồi mới rời đi.
Trong hành lang, Vương Tuyết dừng bước chân, hỏi Dư Thanh Liên: “Tiểu Nhã với người ở Kinh Đô bên đó, liên hệ thế nào rồi?” Dư Thanh Liên trả lời một cách cung kính: “Đã điều tra rồi ạ, bên đó không cho một câu trả lời dứt khoát, nhưng sự việc đã xác nhận là thật không sai, chắc bọn họ sẽ trả lời sớm thôi.”
Vương Tuyết cau mày, rõ ràng là có chút không hài lòng.
Dư Thanh Liên vội vàng nói: “Dẫu sao đã mất tích hơn 20 năm rồi, bọn họ cẩn trọng một chút cũng là chuyện bình thường. Đối với một gia tộc giàu có như vậy, nếu thực sự xác định Tiểu Nhã là huyết mạch nhà mình, bọn họ sẽ không mặc kệ đâu.”
Vương Tuyết lúc này mới nặng nề hừ một tiếng.
“Chuyện này liên quan đến toàn bộ nhà họ Cảnh, tuyệt đối không thể để ra một chút sai sót. Tương lai của Tiểu Nhã cũng như tương lai của nhà họ Cảnh, tất cả đều phụ thuộc vào chuyện này, nhất định phải cẩn thận mới đươc.”
Dư Thanh Liên nhanh chóng đáp: “Con biết rồi mẹ.”
Vương Tuyết không nói thêm gì nữa, đưa mọi người đi.
Dư Thanh Liên nhìn theo hướng bà cụ rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Minh Đức từ phía sau bước tới, nặng nề hừ lạnh một tiếng.
“Tôi không dễ dàng gì mới vượt qua người phụ nữ họ Mặc đó, thay nhà họ Cảnh giữ được công việc kinh doanh như hiện nay. Bà ta thật giỏi, lại muốn giao toàn bộ gia nghiệp cho thằng nhóc đó, không để tôi vào trong mắt, thật là đáng ghét!” Dư Thanh Liên khẽ nhếch môi.
“Một cái nhà họ Cảnh thì tính là cái gì?” Bà ta hơi cụp mắt xuống, khóe miệng câu lên một nụ cười đầy tính toán.
“Nếu chuyện này thật sự thành công, vậy thì Tiểu Nhã nhà chúng ta sẽ một bước lên làm phượng hoàng. Đến lúc đó, đừng nói là nhà họ Cảnh, cho dù là nhà họ Mộ, nhà họ Hoa thì cũng sẽ quỳ trên đất nịnh nọt chúng ta, Minh Đức, phải nhìn xa một chút, cứ nhìn cái lợi trước mắt thôi thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Mắt Cảnh Minh Đức nghe xong thì hai mắt sáng lên.
“Bà nói đúng, chuyện này, chúng ta nhất định phải thành công! Tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Hai người nghênh ngang đắc ý trở về phòng ngủ, nhưng đúng lúc này, Dư Thanh Liên lại đột nhiên dừng bước chân.
“Đây là cái gì?”
Chỉ thấy trên đầu giường phòng ngủ có một hộp quà màu trắng tinh tế, trên hộp thắt một dải ruy băng màu hồng, rõ ràng là có ai đó đã cố tình đặt nó ở đó.
“Minh Đức, là ông để nó ở đây sao?”
Dư Thanh Liên còn tưởng rằng đó là món quà Cảnh Minh Đức tặng cho