Sau khi bước vào trong phòng làm việc, Lục Diễn Chi bước đến chiếc ghế sô pha đã rách da đối diện với bàn làm việc của Lâm Thư Phàm.
Sau khi Lâm Thư Phàm ngồi xuống sau bàn làm việc, ông ta liếc mắt nhìn ông nhưng chẳng nói gì.
Cũng không biết đang gõ thứ gì, tiếng bàn phím canh cách, xem ra là đang gõ chữ.
Lục Diễn Chi cũng không quấy rầy ông ta, ông vắt chéo chân ngồi ở đó, châm điếu thuốc cho mình rồi im lặng chờ đợi.
Chừng nửa tiếng sau, Lâm Thư Phàm mới ngừng lại, ông ta đứng dậy, đi rót ly nước.
“Tìm tôi có việc gì không? Nói đi!”
Thấy ông ta không hề khách sáo gì với mình, Lục Diễn Chi bực mình: “Ông đây không có chuyện thì không thể tìm cậu được cà?”
Lâm Thư Phàm cười lạnh: “Cậu mà không có chuyện gì thì sẽ không đến tìm tôi.”
Lục Diễn Chi: “…”
Hai người là bạn đại học, chơi thân với nhau từ khi ấy.
Đều là người có tài năng, thân thiết với nhau, cũng tán thưởng lẫn nhau.
Chỉ có điều Lục Diễn Chi khôn khéo hơn Lâm Thư Phàm, bởi thế ông ta mới sống không tệ, có nhiều tác phẩm nổi đình đám, trở thành một trong những đạo diễn nóng bỏng tay.
Còn Lâm Thư Phàm lại khác, vốn dĩ ban đầu ông ta cũng có cơ hội, chỉ có điều bởi vì tính tình quá cứng nhắc, đắc tội ông lớn nổi tiếng nào đó trong giới nên bị phong sát.
Cho dù mấy năm nay Lục Diễn Chi luôn giúp đỡ ông ta, cũng luôn tìm cơ hội tốt cho ông ta.
Lục Diễn Chi hiểu tính cách bạn thân của mình, bởi thế ông cũng không thật sự tức giận.
Ông đặt tư liệu xuống bàn, đanh giọng mà nói: “Đây là tư liệu mà nhà đầu tư đưa, bắt buộc phải làm, cậu xem thử đi.”
Lâm Thư Phàm liếc mắt nhìn nhưng lại chẳng thèm lật, chỉ lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng nhưng lại chẳng đụng đến.
Lục Diễn Chi nhìn thấy thế, ông lập tức nổi giận.
“Tôi nói này, tôi thiếu nợ gì cậu à? Đích thân mang tư liệu sang cho cậu mà cậu còn tỏ vẻ không thèm, đây là kim chủ đưa cho đấy, cậu tỏ thái độ tốt chút đi được không? Ít nhiều gì cũng nhiệt tình một tí? Phải biết rằng với kịch bản rách của cậu, muốn lôi kéo nhà đầu tư khó đến mức nào có biết không hả?”
Lâm Thư Phàm bị ông mắng cho một chặp cũng không nổi giận.
Mà cầm tư liệu lên, tùy tiện lật xem thử.
Rồi sau đó, ông ta đặt sang một bên như thể đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
“Tôi biết rồi, sẽ làm.”
Lục Diễn Chi: “…”
Ông trừng mắt nhìn ông ta một cách bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi biết cậu không có sử được cái tính của mình mà, tôi cũng chẳng trông mong gì ở cậu, Hoa Mộng Dao sẽ không đóng vai nữ chính đâu, nhưng địa vị của người ta như thế, từ chối cũng là chuyện bình thường, đến diễn mới là bất thường đấy, bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn, một là tiếp tục đợi, hai là chọn Cảnh Diệp Nhã, cậu chọn đi!”
Lâm Thư Phàm khựng lại, mí mắt lười nhác của ông ta động đậy, rồi sau đó, ông ta thốt ra ba chữ.
“Tiếp tục đợi!”
Lục Viễn Chi tức đến nỗi muốn cầm gạt tàn trên bàn lên đập ông ta!
“Đợi? Cậu có đợi được không? Nhà đầu tư rút vốn thì phải làm sao? Cậuu đi đâu để tìm nhà đầu tư hả?”
Lâm Thư Phàm không nói gì.
Lục Viễn Chi cảm thấy đau đầu.
Đây đúng là làm bạn nhưng lại đau đầu như ba lo nghĩ cho con!
Cậu ta nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Cuối cùng, rốt cuộc ông cũng thở dài, khổ sở khuyên bảo: “Lâm Tử, thị trường tàn khốc, khó khăn lắm cậu mới xây dựng xong một kịch bản, cũng không thể nhìn nó mục nát trong tay mình được đâu đúng không?”
“Hai năm nay còn quay được đề tài này, qua hai năm nữa thì chẳng còn ai xem đâu, đến lúc ấy cậu phải làm thế nào? Nghĩ đến giấc mơ của cậu đi, cậu muốn lỡ làng cả đời sao? Có một vài thứ miễn cưỡng một chút,