Cô quay sang nhìn Khang Lạc Dao, Khang Lạc Dao liều mạng lắc đầu với cô, cố nhịn những giọt nước mắt do hoảng sợ, cắn răng nói: “Chị Ninh Ninh, không phải em, là có người đang hãm hại em.”
Thật ra không cần cô ta nói, Cảnh Ngọc Ninh cũng biết.
Đây rất rõ ràng là hãm hại, con người của Khang Lạc Dao cô biết rõ, trước tiên không nhắc cô ta có phải sẽ tự hủy hoại tiền đồ của mình hay không khi đụng những thứ này.
Lấy trường hợp của ngày hôm nay, trừ phi não tàn mới đem thứ này vào trong.
Cảnh Ngọc Ninh trầm lạnh, nói với cảnh sát: “Chuyện này chỉ sợ còn có nội tình, tôi tin chắc chuyện này không phải cô ấy làm.”
Người cảnh sát đó cười lạnh nói: “Có phải là đồ của cô ta hay không, sau khi quay về cục cảnh sát điều tra mới có thể đưa ra quyết định, đây không phải các cô nói cái gì thì là cái đó.”
Nói xong, cũng không quan tâm Cảnh Ngọc Ninh nữa, bàn tay vung ra: “Dẫn đi!”
“Khoan đã!”
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh thay đổi, tuy nhiên cô và Lục Diễn Chi muốn cản cũng không cản được.
Mắt thấy bọn họ bắt Khang Lạc Dao đi ra ngoài, Cảnh Ngọc Ninh cũng không quan tâm cái gì nữa, vội rút điện thoại ra, gọi điện cho Tần Tranh.
Lục Trình Niên hai ngày nay đi công tác ở nước ngoài, không trông mong gì được, may mà hôm nay Tần Tranh đến đây.
Anh ta là cậu chủ của Tần Thị, ở An Ninh Quốc Tế cũng có cổ phần, Tinh Huy dù sao là dựa vào An Ninh Quốc Tế, anh ta chắc sẽ không khoanh tay không quản.
Quả nhiên, trong phòng tiếp khách, Tần Tranh đang bàn bạc với mấy chú bác tiền bối, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, kinh giật suýt nữa nhảy khỏi ghế sô pha.
“Cái gì? Chị nói cô ta bị lục soát ra ma túy? Đã bị bắt đi rồi?”
“Phải! Có điều bây giờ ở bên ngoài chắc còn chưa biết chuyện gì, tôi bây giờ lập tức chuẩn bị đưa tin quan hệ công chúng khẩn cấp, Tần Tranh, anh mau chóng nghĩ cách, trước tiên bảo lãnh người ra ngoài rồi nói tiếp!”
Cảnh Ngọc Ninh làm việc dứt khoát quả khoát, sau khi nói xong cũng không cho anh ta thời gian phản ứng, ‘bụp’ một tiếng cúp máy.
Tần Tranh ngây ngốc ở đó, một lúc lâu cũng không có hoàn hồn lại được.
Vẫn là chú Lâm ở đằng sau vỗ vai anh ta.
“Cậu Tần, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Anh ta lúc này mới giật mình sực tỉnh, phản ứng lại, sắc mặt hơi thay đổi quay đầu nhìn mấy người ngồi trên sô pha.
“Thật xin lỗi, bên đó xảy ra chút chuyện khẩn cấp, cháu phải lập tức quay đó, lần sau sẽ tiếp tục nói chuyện kỹ hơn với các chú các bác.”
Nói xong, cất bước vội vàng rời khỏi.
Cục cảnh sát.
Khang Lạc Dao ngồi trên ghế da sắt, đang đợi kết quả kiểm tra nước tiểu.
Túi ma túy đã bị kiểm tra rồi, không có vân tay của cô ta.
Cũng tức là đã chắc chắn số ma túy đó không phải của cô ta, nhưng còn cần kiểm tra nước tiểu, xác định cô ta thật sự không có sử dụng.
Tâm trạng của Khang Lạc Dao rất không tốt.
Thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như này.
Bị người ta hãm hại không nói, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Khi Tần Tranh dẫn người vội vàng chạy đến thì nhìn thấy một mình cô ta ngồi trên ghế ở hành lang, trên tay còn đeo còng, dáng vẻ đơn bạc mỏng manh.
Trái tim của anh ta bỗng co thắt, vội bước nhanh tới.
“Khang Lạc Dao, cô sao rồi?”
Khang Lạc Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh ta, trong mắt mờ sướng cô ta lộ ra một tia hy vọng.
“Tần Tranh! Anh sao lại đến rồi?”
Cô ta đứng dậy.
Tần Tranh nhíu mày, sắc mặt rất khó coi: “Cô xảy ra chuyện rồi, tôi có thể không đến sao?”
Khang Lạc Dao miễn cưỡng mỉm cười: “Lời này nói ra, người không biết còn tưởng hai người chúng ta có gì đó.”
Tần Tranh nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại, một lúc sau, xua tay: “Được rồi, không nói những điều này nữa, bây giờ rốt cuộc chuyện là như thế nào? Mau chóng nói cho tôi biết!”
Khang Lạc Dao liền kể lại chuyện mình bị nhân viên phục vụ va phải, rồi như nào bị cảnh sát dẫn đi lục soát người.
Thật ra sự việc rất đơn giản, cũng không cần nói chi tiết gì cả, Tần Tranh liền hiểu rồi.
Sau khi nghe xong lời kể của Khang Lạc Dao, Tần Tranh cười lạnh.
Âm mưu rõ ràng trắng trợn như này, vừa nhìn đã thấy vô số