Chuyện này tuy bên truyền thông sẽ không tiếp tục đưa tin, nhưng khó tránh vẫn sẽ có một vài tiếng gió lộ ra.
Bên quan hệ công chúng vẫn phải làm.
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh nhận được điện thoại biết bên phía anh đã xử lý xong thì cũng thở phào.
Còn bên quan hệ công chúng, cô đã sắp xếp xong, bộ phận quan hệ công chúng nhúng tay kịp thời cho nên rất nhanh đã khống chế được.
Trên mạng chỉ cần có một chút động tĩnh, lập tức bị đè xuống.
Theo như phân tích, mặc dù trước đó “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục” chính thức tuyên bố danh tính vai nữ ba là Khang Lạc Dao, poster cũng ra rồi, nhưng phim còn chưa có phát sóng, nhiệt độ chung quy có hạn.
Mà cô ta vốn chỉ là một người mới, fan trên facebook thậm chí mới khoảng 20 nghìn, cho nên chỉ cần truyền thông và nhà đài không tác quái, cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
Sau khi giải quyết xong tất cả chuyện này, Tần Tranh lại hỏi Cảnh Ngọc Ninh, chú ý hiện trường có ai chụp ảnh quay video gì đó không.
Một khi phát hiện, bất luận dùng cái giá lớn thế nào cũng phải hủy đi.
Nếu không cho dù bấy giờ không làm lên sóng gió gì, tương lai bị người ta lấy ra kiếm chuyện, thế nào cũng là chuyện rắc rối.
Cảnh Ngọc Ninh tự nhiên cũng biết điểm này, cho nên còn chưa đợi anh ta phân phó thì đã đích thân dẫn người đi làm rồi.
Sau khi Tần Tranh làm xong hết tất cả chuyện này mới đến tìm Khang Lạc Dao.
Hai người gặp nhau ở ngã tư.
Tài xế dừng xe ở bên đường, trên người Khang Lạc Dao khoác một chiếc áo to, từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy anh ta, trong mắt lộ ra vài tia áy náy.
“Cái đó, tôi hôm nay có phải mang đến sự rắc rối cho anh rồi không?”
Ngữ khí của cô ta hơi rụt rè, Tần Tranh vẫn là lần đầu nhìn thấy cô ta dùng khẩu khí này nói chuyện với anh, bỗng mỉm cười.
“Cô cũng biết đã gây ra phiền phức cho tôi à?”
Khang Lạc Dao bĩu môi, bất mãn cúi thấp đầu.
Cô ta cũng không muốn thế có được không hả!
Ai biết có phải hôm nay ở trong bữa tiệc, vì anh ta mà đắc tội với đám Nguyễn An Nhi, lúc này mới bị trả thù.
Dù sao cô ta bình thường ở trong giới này cũng không có đắc tội với ai, nếu như thật sự có người cố ý hãm hại cô ta, vậy chỉ có thể là vì chuyện tối hôm nay.
Nói đi nói lại, anh ta mới là tên đầu sỏ!
Nghĩ đến đây, Khang Lạc Dao không khỏi oán trách nhìn anh ta.
Tần Tranh rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, thần sắc có hơi không tự nhiên khẽ ho một tiếng.
“Hừm… cô yên tâm! Chuyện này tôi sẽ thay cô điều tra rõ ràng, bất luận là ai động tay động chân ở đằng sau cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta.”
Khang Lạc Dao gật đầu.
Tiết trời đêm khuya lạnh, ở đây lại ở bên đường, Tần Tranh không nói nhiều với cô ta nữa, bèn vẫy vẫy tay.
“Được rồi, cô về trước đi.”
“Ừm.”
Sau khi đợi chiếc ô tô rời khỏi, anh quay lại xe, trợ lý đưa máy tính cho anh ta, bên trên đang phát một đoạn video từ camera giám sát.
Anh ta giải thích: “Cậu chủ, chúng tôi đã ngay lập tức lấy được băng ghi hình từ camera trong cả đại sảnh, cũng nhìn thấy nhân viên phục vụ đó va vào cô Khang, nhưng vì do góc độ, camera chỉ quay được lưng, không quay được chính diện anh ta, cho nên khả năng tạm thời không có dễ dàng điều tra được người này.”
Tần Tranh gật đầu, không nói chuyện.
“Cậu chủ, cậu xem có cần giao cho bên cảnh sát không?”
Anh ta lắc đầu: “Không cần.”
Ánh mắt dừng trên đoạn video giám sát, kéo lùi lại nửa tiếng trước.
Chỉ thấy nhân viên phục vụ đó vào một phòng, sau đó, Nguyễn An Nhi cũng bước vào phòng bao đó.
Anh ta cười lạnh một tiếng, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang giễu cợt: “Dám giở thủ đoạn này trước mặt tôi! Thật sự là chán sống rồi!”
Khang Lạc Dao không có tiếp tục chú ý đến tiến độ của chuyện này.
Chỉ biết hai ngày sau, Nguyễn An Nhi – nghệ sĩ của An Ninh Quốc Tế đột nhiên vô cớ bị phong sát.
Nguyễn An Nhi và cô ta không giống nhau, cô ta ký hợp đồng 5 năm với An Ninh Quốc Tế,