Nói xong cô lấy mặt nạ khỉ đeo lên, quay lại làm mặt quỷ với anh.
Lời nói của Cảnh Ngọc Ninh khiến lòng Lục Trình Niên thoáng ấm lên, anh trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Em nói đúng, mua một lời chúc phúc cũng được.”
Cảnh Ngọc Ninh tháo mặt nạ xuống rồi mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, cô véo má anh: “Như vậy mới đúng chứ!”
Mặt Lục Trình Niên cứng đờ.
Lần đầu tiên trong đời có người véo má anh, anh có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảnh Ngọc Ninh lại không nhận ra điều đó, cô bỏ mặt nạ khỉ xuống rồi nhặt mặt nạ Trư Bát Giới lên đeo vào.
Cô quay đầu lại nhìn Lục Trình Niên: “Tiên nữ, lão Trư có đẹp trai không?”
Lục Trình Niên bị cô chọc cho buồn cười, anh nghiêm mặt: “Xấu!”
“Tiên nữ, về Cao Lão Trang với lão Trư đi!” Cảnh Ngọc Ninh tiến lên cầm lấy tay anh.
Lục Trình Niên gõ lên đầu cô rồi dạy bảo: “Gọi ai là tiên nữ hả?”
“Anh đó, anh tự soi gương xem mình có giống tiên nữ không?”
“Đó là từ dùng để hình dung phụ nữ!”
“Trên đời có được mấy cô gái đẹp như anh.”
Lục Trình Niên: “…”
Anh không biết mình nên buồn hay nên vui, khen một người đàn ông đẹp hơn phụ nữ, có được coi là lời khen không?
Cảnh Ngọc Ninh tháo mặt nạ ra, đưa cho chủ quầy hàng: “Cái này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua.”
“Em mua cái này làm gì?”
“Để chơi đó.”
Cảnh Ngọc Ninh cười với anh rồi trả tiền, nhận túi từ chủ quầy hàng rồi lại lấy mặt nạ ra đeo, chơi quên cả trời đất.
Lục Trình Niên theo sau cô, cảm thấy cô của bây giờ vui vẻ sống động hơn bao giờ hết, vui vẻ hơn lúc ở Nam Thành rất nhiều.
Trước kia có món đồ nào tốt anh đều chuẩn bị cho cô, phụ nữ đều thích trang sức, mỹ phẩm, quần áo, túi xách, tất cả đều do nhà thiết kế quốc tế đặt làm riêng, thế nhưng cô chưa bao giờ cười vui vẻ thế này.
Ấy vậy mà vừa nãy cô chỉ mua hai chiếc nhẫn bạc gia công thô ráp, rẻ tiền từ sạp hàng nhỏ thôi đã như có được báu vật.
Anh cảm thấy người phụ nữ này còn dễ thương hơn anh nghĩ, khiến anh không kìm được muốn nâng niu như bảo bối.
Không vì quần áo lụa là, chỉ vì có người yêu.
Hai người dạo chơi ở chợ đêm rất lâu, đến khi Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy hơi mệt thì hai người mới về nhà.
Nhiệt độ ở thị trấn nhỏ này có sự chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, lúc về Cảnh Ngọc Ninh thấy hơi lạnh.
Lục Trình Niên cởi áo ra khoác lên vai cô, khi đi qua nhà hàng lúc chiều, hai người đều thấy hơi đói nên định vào ăn khuya rồi mới về nhà.
Không ngờ vừa đi đến cửa đã thấy vợ chồng chủ quán đang dọn dẹp bàn ghế, có vẻ như sắp đóng cửa.
“Hai đứa đi mua sắm về rồi à?”
Tâm Lan đặt cây chổi trong tay xuống, đi về phía họ.
Cảnh Ngọc Ninh có chút xấu hổ, gật đầu: “Vâng, anh chị định đóng cửa ạ?”
“Ừ, gần mười một giờ rồi, anh chị đang định tan làm, hai em muốn ăn tối à?”
Cảnh Ngọc Ninh lại gật đầu.
“Ồ, hết cách rồi, thức ăn đều đã hết, sáng mai anh chị mới đi mua, bây giờ chị còn ít bánh mỳ và sữa chua, mới mua chiều nay thôi, hai em cầm lấy đi ăn nhé!”
Nói xong Tâm Lan quay người đi lấy bánh mỳ và sữa chua từ trong tủ lạnh, Cảnh Ngọc Ninh thấy thế thì vội xua tay.
“Không cần, không cần, anh chị mở cửa làm ăn, sao em có thể cứ thế nhận đồ của anh chị chứ?”
Lục Trình Niên thấy vậy thì rút ra ba tờ tiền, chuẩn bị đưa cho chị ấy.
Tâm Lan thấy thế thì hơi giận.
“Hai đứa làm gì vậy? Mấy lát bánh mỳ và một hộp sữa chua thôi, chúng ta gặp nhau ở nơi đất khách quê người thế này đều là do duyên số, lẽ nào chị không mời nổi chút đồ ăn này sao?”
Cảnh Ngọc Ninh đỏ mặt, càng cảm thấy xấu hổ hơn, nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của người khác.
“Chúng em không có ý đó.”
“Có ý gì cũng được, cầm lấy đi! Chị nói hai đứa nghe, bây giờ hai đứa đi về