Sắc mặt của anh lúc này mới tốt lên một ít.
Bữa tối được diễn ra trong không khí ấm áp và yên bình như vậy, cho đến khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời bị nuốt chửng bởi hoàng hôn, ánh nắng chiều rực cháy ảm đạm mờ đi, rồi chấm dứt.
Ngây người trong thị trấn nhỏ này thêm hai ngày nữa, chẳng mấy chốc đã tới ngày cô sắp phải quay trở về.
Vào ngày cuối cùng, Cảnh Ngọc Ninh cũng không sắp xếp thêm lịch trình nào.
Buổi chiều Lục Trình Niên có chuyện phải ra ngoài, anh nói có chút chuyện cần ra ngoài xử lý một chút, lúc ấy cô cũng không để ý, nhưng cho đến gần sáu giờ, người đàn ông đó vẫn chưa trở về.
Cô không khỏi có chút lo lắng.
Dù gì thì đây cũng là một thành phố xa lạ, một đất nước xa lạ, và quan trọng nhất là cô đã nhiều lần gọi điện thoại cho anh, nhưng không ai bắt máy.
Cảnh Ninh lòng như lửa đốt, đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Cô nhanh chóng nhấc máy, nhưng không ngờ người gọi điện tới lại là Tống Linh.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Tống Linh có vẻ rất lo lắng, “Mợ chủ, không ổn rồi, ông chủ bị thương rồi?”
“Cái gì?”
“Tình hình cụ thể rất nghiêm trọng, nói qua điện thoại tôi cũng không tiện giải thích rõ, tóm lại, cô mau tới đây càng sớm càng tốt! Chúng tôi ở phía đông cạnh bờ biển.”
Nói xong, phía bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.
Thậm chí Cảnh Ngọc Ninh không có thời gian để hỏi rõ địa chỉ.
Cô nhìn chằm vào chiếc điện thoại đã bị cúp máy, sắc mặt tái nhợt.
Lục Trình Niên bị thương?
Chuyện gì đã xảy ra?
Không phải nói ra ngoài làm chút việc sao? Sao lại bị thương được chứ?
Nếu chỉ là một vết thương nhỏ, Tống Linh cũng sẽ không hoảng sợ như vậy, vậy là vết thương hẳn rất nghiêm trọng.
Cảnh Ngọc Ninh không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, thậm chí đồ trong túi xách cũng không lấy theo thứ gì, chỉ vội vàng cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài.
Trong điện thoại, Tống Linh chỉ nói ở bờ biển phía đông, nhưng không nói rõ vị trí cụ thể, cô chỉ có thể vừa chạy vừa tìm kiếm.
May mắn, nơi bọn họ đang ở vốn không cách xa biển lắm.
Không mất quá nhiều thời gian, Cảnh Ngọc Ninh đã chạy tới.
Chỉ là, trên bãi biển dài vô tận, thậm chí không có một bóng người, rốt cuộc thì anh ấy đã ở đâu chứ?
Cô không khỏi cau mày.
Nhấc điện thoại lên, lập tức gọi điện cho Tống Linh.
Tuy nhiên, chưa kịp bấm máy thì sau lưng cô đột ngột vang lên một tiếng “Đùng”.
Cô sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc bè gỗ cũ kỹ vốn được đặt ở đó không biết từ lúc nào đã đã phát nổ.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một con rô bốt màu bạc nhỏ, chiều cao của nó chỉ tới bắp chân cô, đinh đinh đang đang đi về phía cô một cách rõ ràng.
Cảnh Ngọc Ninh giật mình, trong đầu có chút bối rối.
Một lúc sau cô vẫn chưa kịp phản ứng, người máy đã đi đến gần chỗ cô, cánh tay nó di chuyển về phía trước một cách máy móc.
Chỉ thấy trên tay nó đang cầm một lá thư.
Cảnh Ngọc Ninh bị một màn biến hóa trước mắt làm cho kinh ngạc, vô thức cầm lấy lá thư.
Chỉ nghe người máy phát ra một giọng nói máy móc nhưng cũng rất dễ nghe: “Rẽ trái và đi thẳng, anh ta đang ở đó chờ cô.”
Cảnh Ngọc Ninh lần thứ hai giật mình.
Anh ấy?
Trong lòng cô loáng thoáng suy đoán, nhưng cô cũng không dám xác định.
Cô nhanh chóng mở tờ giấy trên tay ra, nhìn thấy nét chữ cứng cấp hữu lực trên đó, không phải của anh ấy thì còn là của ai chứ?
“Rẽ trái rồi đi thẳng.”
Mặc dù viết ngắn nhưng cô lại nhận ra nét chữ của anh.
Đến lúc này, Cảnh Ngọc Ninh làm sao có thể không nghĩ tới người đàn ông này đang giở trò gì chứ?
Đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đồng thời, nỗi lo lắng trong lòng cũng phần nào được trút bỏ.
Cô đi về phía bên trái.
Bãi biển hình vòng cung bán nguyệt bao quanh núi Antus linh thiêng, có lẽ đã bị phá sạch, trên bãi biển không còn một bóng người, cô bước đi một cách chậm rãi, trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo lắng.
Không mất bao lâu, cô đã đi đến phía dưới cùng của một góc núi.
Chỗ này đã hết bãi rồi, đi xa hơn nữa sẽ xuống biển, không còn đường đi.
Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của anh ấy đâu.
Nhấc điện thoại di động lên, cô đang định gọi điện cho anh, thì di động đột ngột vang