Cô quen cô gái này.
Là một trợ lý của Cảnh Diệp Nhã, hình như tên là Tiểu Quỳ.
Cô gái không lớn lắm, nhìn dáng vẻ cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, bình thường đi theo sau Cảnh Diệp Nhã, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ cũng không thu hút.
Sở dĩ Cảnh Ngọc Ninh chú ý tới cô ta là vì lần trước cô đến phim trường tìm nghệ sĩ nhà mình thì vô ý nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã đánh chửi cô ta.
Có lẽ cô ta bưng nước không cẩn thận đổ lên quần áo của đối phương, Cảnh Diệp Nhã tát cô ta một cái.
Cô gái tủi thân, kiềm nước mắt ôm mặt, không dám nói câu nào.
Lúc ấy Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, cô không phải là thánh mẫu, cũng không có thói quen xen vào việc người khác, vì vậy cô không nói gì.
Nhưng chuyện đó đã để lại ấn tượng về cô gái này với cô.
Cảnh Ngọc Ninh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với cô ta, Tiểu Quỳ biết quan hệ của cô và Cảnh Diệp Nhã nên sắc mặt có chút xấu hổ.
Nhưng cô ta thấy thái độ của cô dịu dàng, không định làm khó, lúc này cô ta thầm thở phào.
Khoảng nửa phút sau, Cảnh Diệp Nhã thong thả đi tới.
Khi cô ta nhìn thấy hai người trong thang máy thì hơi sửng sốt, có chút bất ngờ, sau đó cô ta nở nụ cười dịu dàng.
“Chị, thì ra là chị, chị cũng đến nhà hàng sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta một cái không trả lời.
Rõ ràng cô không muốn quan tâm cô ta.
Lê Tuấn Anh cũng không biết chuyện hai người thế nào nên cũng không dám hỏi nhiều, theo nguyên tắc kính trọng tiền bối, anh ta vội vàng chào hỏi Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã gật đầu với anh ta, hai người vào thang máy, Tiểu Quỳ im lặng đứng phía sau, không khí rơi vào yên tĩnh.
Đoàn phim bao tầng mười hai và tầng mười ba, trong lúc đó có dừng hai lần, không bao lâu đã xuống sảnh lớn.
Có lẽ Lê Tuấn Anh cảm giác được bầu không khí xấu hổ, sau khi xuống tầng một đúng lúc gặp hai nam diễn viên và mấy người đoàn phim dưới sảnh lớn, anh ta chào hỏi hai người, không đi chung nữa mà tìm mấy nam diễn viên kia đi chung.
Cứ như vậy, ngoại trừ Tiểu Quỳ không có cảm giác tồn tại im lặng đi theo phía sau thì cũng chỉ còn lại Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã.
Nhà hàng cách khách sạn không xa, khoảng bảy tám trăm mét, đi qua đó cũng khoảng mười phút.
Cảnh Ngọc Ninh không nhanh không chậm đi tới, Cảnh Diệp Nhã nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói: “Chị, chị có biết vì sao chiều nay những người đó chỉ phỏng vấn tôi mà không phỏng vấn chị không?”
Cảnh Ngọc Ninh vẫn không nói chuyện, Cảnh Diệp Nhã châm chọc cười nhạo một tiếng.
“Bởi vì tất cả mọi người hiểu rõ tuy rằng cô đóng nữ chính phim này, nhưng thực tế vai chính là tôi, cho dù cô cướp vai nữ chính thì sao chứ?
Những người đó cũng chỉ coi cô là một người mới không đáng một đồng, chỉ có dính lấy ánh sáng của tôi mới có chút hứng thú với cô, cho cô một chút đề tài.
Nếu không thì cho dù cô là nữ chính cũng phải chịu đối xử ghẻ lạnh mà thôi, không khác gì với những diễn viên quần chúng thấp kém kia.”
Cảnh Ngọc Ninh dừng bước.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ta, cười như không cười.
“Ồ, thật sao?”
“Đương nhiên, không phải sự thật bày ra trước mắt hay sao?”
Cảnh Ngọc Ninh cười.
Nụ cười mang theo sự lạnh lùng châm chọc.
“Rất lâu trước kia, tôi nghe nói trên thế giới có một loại người có bản năng thích sự hôi thối, tôi vốn tưởng rằng con ruồi thích sự hôi thối sẽ làm cho người ta chán ghét, không nghĩ tới thứ bị ruồi bâu cũng đắc ý như vậy, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.”
Cảnh Diệp Nhã sửng sốt, khi cô ta hiểu ý của cô thì lập tức nổi giận.
“Cô!”
“Hơn nữa, tôi khuyên cô một câu,