Tiểu Thanh nghe ngữ khí của cô giống như rất chắc chắn, lúc này mới yên tâm, cúp máy.
Sau khi cúp máy, Cảnh Ngọc Ninh trực tiếp đi tìm Lâm Thư Phàm.
Buổi chiều còn phải quay phim, là đạo diễn, Lâm Thư Phàm tự nhiên không thể về khách sạn nghỉ ngơi.
Ăn xong hộp cơm thì nghỉ ngơi chốc lát thì sắp bắt đầu làm việc rồi.
Khi Cảnh Ngọc Ninh tìm được ông ta, ông ta đang ở đó thước phim quay được hồi sáng, nhìn thấy cô đến thì có hơi bất ngờ.
“Hở? Không phải bảo cô trở về khách sạn nghỉ ngơi một lúc sao? Cảnh quay buổi chiều của cô có thể hơi tốn sức, đừng để đến lúc đó không theo kịp.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười: “Không sao, đạo diễn Lâm, tôi có chút chuyện muốn nói với ông.”
Lâm Thư Phàm liếc nhìn cô, chú ý tới ánh mắt của cô, khẽ gật đầu.
“Được, vậy chúng ta sang bên đó nói chuyện.”
Nói xong thì dẫn cô đến phòng nghỉ mà tổ quay dựng tạm.
Sau khi vào phòng nghỉ, Lâm Thư Phàm hỏi: “Nói đi! Tìm tôi có chuyện gì?”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không nói nhảm, trực tiếp rút điện thoại ra, đăng nhập vào facebook, tìm ra tin hot kia bày ra trước mặt ông ta.
Lâm Thư Phàm sững ra, cầm lấy chiếc điện thoại cẩn thận xem xét, đợi khi nhìn thấy tiêu đề bên trên cùng bức ảnh, bỗng sắc mặt khẽ thay đổi, tức đến xanh mặt.
“Khốn nạn!”
Ông ta để chiếc điện thoại lên bàn, tức giận nói: “Đây là ảnh ai chụp? Ai viết mấy thứ linh tinh này? Mắt mù hay là lương tâm bị chó ăn rồi? Uống say dìu một chút cũng có thể viết ra tin tức như này? Có tâm tư gì đây?”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, khuyên: “Đạo diễn Lâm, ông cũng không cần tức giận, người chụp loại ảnh này tự nhiên là hy vọng bôi nhọ danh tiếng của tôi, nhưng đáng tiếc, cô ta chỉ sợ tính sai rồi.”
Lâm Thư Phàm sững ra, khó hiểu nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
“Ai muốn bôi nhọ danh tiếng của cô? Tôi không hiểu, một người mới mới vào ngành này, có thể cản đường của ai? Phí tâm tư như này để đối phó cô thì có gì tốt?”
Cảnh Ngọc Ninh nhướn mày: “Có lẽ… chỉ thuần túy là đố kỵ?”
Lâm Thư Phàm ngây ra ở đó.
Cảnh Ngọc Ninh cất điện thoại đi, thản nhiên nói: “Tôi nói chuyện này với ông là muốn để ông có tâm lý chuẩn bị, tránh mấy phóng viên đột nhiên hỏi thì cái gì cũng không biết, tôi biết ông bình thường không lên facebook.”
Lâm Thư Phàm một lúc mới phản ứng lại, nhíu chặt mày.
“Ý này của cô… là không định để tôi nhúng tay?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
“Ông yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lâm Thư Phàm lại không tán đồng mà lắc đầu.
“Không được, chuyện này nhìn không có gì, nhưng nếu như xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng không nhỏ với cô, cô yên tâm, tôi sẽ công bố thanh minh, trong tối cũng sẽ tìm người điều tra là ai làm ra chuyện này, cô đừng đưa mình vào.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn ông ta, chớp mắt.
“Tại sao phải công bố thanh minh?”
Lâm Thư Phàm sững ra: “Tại sao không đăng?”
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Cơ hội tốt để tăng đồ hot của tổ làm phim như thế, có người ngay cả hotsearch cũng đã mua cho chúng ta rồi, chúng ta tại sao muốn vứt đi chứ? Để hotsearch duy trì lâu hơn, cũng không cần đăng thông báo thanh minh gì cả, vừa hay, cũng giúp chúng ta tuyên truyền cho bộ phim.”
Lâm Thư Phàm lúc này hoàn toàn không hiểu gì nữa.
“Lẽ nào cô không sợ mọi người tin những gì trên đó nói, cho rằng cô là người dựa vào nhan sắc mà lấy được vai diễn sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn ông ta, khẽ mỉm cười.
“Tôi nghe nói, cuối tháng này sẽ tung đoạn trailer đầu tiên có phải không?”
Lâm Thư Phàm ngây ra, gật đầu: “Phải, nhưng chuyện này với chuyện đó có liên quan gì.”
Cảnh Ngọc Ninh nói: “Cách chứng minh tốt nhất, không phải là thanh minh, là dùng thực lực, đánh mạnh vào mặt những người đó.”
Cô nói rồi, trong sâu thẳm đôi mắt lộ ra một tia sắc bén, nói từng câu từng chữ: “Trước đó, tôi muốn có vài người, trèo cao bao nhiêu thì ngã thảm bấy nhiêu!”
…
Khi Cảnh Ngọc Ninh rời khỏi phim trường, Tiểu Quỳ vừa hay hóng chuyện về tới.