Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không có tác dụng, bọn họ quyết tâm muốn vu oan cho tôi, tôi trốn đi chính là ý muốn của bọn họ, đến lúc đó ngộ nhỡ tìm thấy tôi, cho dù có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được!”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu chặt lông mày, không nói chuyện, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
“Ông không cần phải quan tâm đến tôi, đi mở cửa là được, nếu có người hỏi thì ông nhất định nói chưa từng thấy!”
“A a, vậy cô…”
Cảnh Ngọc Ninh không tiếp tục để ý đến ông ta, cô kéo tay áo lên, quay đầu nhìn hai cốc nước và đồ ăn tối hôm qua đã được ăn ở trên bàn, lại cúi người nhặt tất cả đồ ăn và cốc nước nhặt lại vào trong một cái túi.
Lúc này, cửa đã bị gõ.
Âm thanh bên ngoài rất gấp gáp, rõ ràng là chắc chắn có người ở bên trong.
“Đạo diễn Lâm, mở cửa nhanh đi! Tôi đưa bác sĩ đến gặp ông! Nhanh mở cửa ra!”
“Đạo diễn Lâm, ông có ổn không?”
“Đạo diễn Lâm, ông không sao chứ?”
“Được rồi, bên trong không có tiếng động, nhân viên phục vụ, trực tiếp mở cửa đi!”
Lâm Thư Phàm nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi về phía cánh cửa.
Mà gần như trong cùng khoảng thời gian này, chỉ thấy phía sau có một cơn gió mạnh quét qua, lúc quay đầu lại, bên cạnh cửa sổ đã không còn có bóng dáng Cảnh Ngọc Ninh nữa.
Người đi vào mà một số nhân viên trong đoàn làm phim.
Phó đạo diễn Lưu Khang xông lên đầu tiên, phía sau là nhân viên khách sạn cầm thẻ phòng đi theo.
Tất cả mọi người đều mang dáng vẻ vội vã, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thư Phàm đứng ở trong phòng hoàn hảo không chút tổn hại, bọn họ không khỏi sững sờ.
“Lão Lâm? Ông không sao chứ?”
Lâm Thư Phàm nhíu mày: “Tôi có thể có chuyện gì?”
“Không phải, cái này...”
Lưu Khang cũng có chút sững sờ, lấy điện thoại di động ra và nói: “Không phải ông gửi tin nhắn cho tôi, nói sức khỏe của ông không được tốt, sắp không ổn sao? Nên tôi mới vội vội vàng vàng kéo người chạy tới nha!”
Lâm Thư Phàm cầm lấy điện thoại nhìn, phía trên thật sự có tin nhắn, và người gửi chính là mình.
Lông mày của ông ta nhíu càng sâu hơn, quay đầu tìm trong phòng một vòng, cuối cùng mới tìm thấy điện thoại di động đặt trên giường mình.
Mở ra, cẩn thận lật xem một lượt.
Điều bất ngờ chính là, thật sự có một tin nhắn được gửi đi cách đây mười mấy phút.
Người gửi đi là mình, người nhận tin nhắn là Lưu Khang.
Đây... Đây là có chuyện gì?
Lưu Khang thấy ông ta cầm điện thoại ngẩn người đứng ở đó, có chút lo lắng.
“Lão Lâm, ông thật sự không sao chứ? Mười mấy phút trước ông mới gửi tin nhắn cho tôi, chắc là không quên nhanh như vậy mới đúng nha!”
Lâm Thư Phàm quay đầu nhìn về phía ông ta.
Đi theo phía sau Lưu Khang là mấy nhân viên đoàn làm phim, bọn họ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt của ông ta trầm xuống, suy nghĩ một lát sau đó nói: “Thật xin lỗi, có thể đây là hiểu lầm, có lẽ điện thoại di động tôi đặt trên giường, không cẩn thận đè vào đâu đó nên vô tình gửi tin nhắn đi, làm phiền mọi người đến đây một chuyến, thật ngại quá!”
Lưu Khang thấy thế, lại càng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng ông ta cũng đã nói như vậy, mĩnh cũng không biết nói gì thêm nữa.
Chỉ có thể quan tâm nói: “Ông không sao là tốt rồi, nếu thật sự có việc gì thì nhất định phải nói cho chúng tôi biết, ông là trụ cột của đoàn làm phim, nếu như ông có chuyện gì thì đoàn làm phim sẽ giải tán mất!”
Lâm Thư Phàm nhẹ gật đầu.
Đi theo phía sau Lưu Khang còn có một người đang yên lặng đánh giá từng góc trong căn phòng.
Lâm Thư Phàm chú ý tới hắn ta, hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Người kia lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, đạo diễn Lâm, ngài chắc chắn ngài không sao chứ?”
Lâm Thư Phàm mặt không biến sắc nói: “Tôi không sao, mọi người trở về đi!”
Lưu Khang gật đầu, lúc này mới đưa người rời đi.
Sau khi tự mình đưa một nhóm nhân viên quan tâm đến mình rời đi, Lâm Thư Phàm đóng cửa lại, sau đó sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Ông ta bước nhanh đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài cửa