Không hề lưu luyến, không một lần quay đầu, cứ thế mà đi.
Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên có cảm giác thất bại.
Hắn từng chơi đùa vô số phụ nữ, đột nhiên có cảm giác vô cùng không thoải mái, mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?! Cô ấy dám không để ý đến hắn như thế à! Lí Hiểu Nhu vừa ra khỏi biệt thự, chiếc Ferrari màu đỏ rực của Cố Thừa Trạch cũng theo sau cô, ấn còi sau lưng cô.
Lí Hiểu Nhu quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn.
một cái: “Bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi, tôi sẽ không ở lại đây cả đêm đâu.” Cố Thừa Trạch dừng xe lại: “Lí Hiểu Nhu, cô có biết mình đáng ghét nhất ở điểm nào không?” Lí Hiểu Nhu im lặng.
Cố Thừa Trạch tức giận quát lên: “Cứ thích giả bộ thanh cao, trời tối thế này rồi, lẽ nào cô muốn nếm thử mùi vị của lưu manh, muốn bị chơi lần lượt hay muốn bị chơi tập thể?” Lí Hiểu Nhu nghe hiểu được hàm ý tối nghĩa trong câu nói của hắn, cũng phải, bây giờ đã nửa đêm rồi, nơi này lại hẻo lánh, chưa biết chừng có lưu manh gì đó, nhưng cô cứ kiêu ngạo đấy thì đã Sao.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
“Cố Thừa Trạch, tôi thà bị lưu manh chơi cũng không muốn bị anh chơi.” Bỏ lại một câu như thế, Lí Hiểu Nhu cắn môi dưới, chạy bước nhỏ ra khỏi đó.
“Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.” Cố Thừa Trạch trước giờ chưa từng thấy giận như bây giờ, hết lần này đến lần khác bị cô làm cho.
mất mặt.
Đêm đã khuya, Lí Hiểu Nhu ôm cánh tay đi nhanh thoăn thoắt, ban nãy lửa giận bốc lên đầu, lá gan to lắm, bây giờ gió lạnh vừa thổi qua, khí nóng tiêu tán hết, trái tìm từ từ bình tĩnh lại, đâu đâu trong tắm mắt cũng là những rặng núi đen kịt trùng trùng.
Lí Hiểu Nhu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại, không có lấy một ánh đèn đường nào, quả nhiên Cố Thừa Trạch không theo sau.
Phía trước có biển báo trạm xe công cộng, Lí Hiểu Nhu mừng thầm, kích động chạy tới.
“Cô gái, cô cũng đang đợi xe hả!” Từ sau biển quảng cáo đột nhiên xuất hiện một người đàn