Đương nhiên mọi người không muốn bỏ qua cho cô, vẫn muốn đi theo nhưng lại bị nhân viên công tác chặn lại.
Đám phóng viên thấy không phỏng vấn được Cảnh Ngọc Ninh liền dời sự chú ý sang Cảnh Diệp Nhã đang đứng bên cạnh.
“Cảnh Diệp Nhã, cô và Cảnh Ngọc Ninh ở chung đoàn làm phim, lại là chị em ruột, xin hỏi cô có biết chuyện có người chuốc thuốc cô ấy không?”
Có thể nói lúc này biểu cảm trên mặt Cảnh Diệp Nhã thay đổi liên tục, cực kỳ đặc sắc.
Cô ta cười gượng, không dám nói không biết. Bởi vì mấy ngày trước, hai người còn truyền ra tin tức xóa tan hiềm khích, bây giờ Cảnh Ngọc Ninh xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cô ta nói không biết thì chắc chắn sẽ bị cho rằng tin đồn trước kia chỉ là làm ra vẻ.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể cười gượng nói: “Đương nhiên tôi có biết chuyện này, nhưng chị tôi không muốn nói nhiều, cho nên chuyện cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm.”
“Vậy cô cảm thấy ai sẽ là người hãm hại cô ấy chứ? Trong lòng cô có nghi ngờ ai không?”
“Đúng vậy! Cùng ở chung một đoàn làm phim, chắc hẳn phải hiểu rõ nhau chứ?”
Cảnh Diệp Nhã âm thầm siết chặt bàn tay, đối diện với ống kính, ánh mắt mất tự nhiên trốn tránh.
Nhưng một mực cô ta lại bị truyền thông vây xung quanh hỏi tới tấp. Cô ta không giống Cảnh Ngọc Ninh có được nữ vệ sĩ Tống Linh cản đường giúp cô ta, cho nên chỉ có thể lúng túng đứng ở đó.
Cô ta không khỏi cáu giận. Tiểu Quỳ chết tiệt này không biết đi đâu mất rồi, đã lúc này rồi mà sao còn chưa tới đây chứ?
Cuối cùng phải nhờ đến sự trợ giúp của các nhân viên an ninh do đoàn làm phim thuê đến, cô ta mới thoát khỏi sự truy hỏi của đám phóng viên.
Đám phóng viên thấy cũng không hỏi được gì từ chỗ Cảnh Diệp Nhã cho nên đương nhiên sẽ chuyển mục tiêu sang nam chính Lâm Thư Phàm trong vụ scandal này.
Nhưng Lâm Thư Phàm nổi tiếng là người xấu tính, đối mặt với một đống câu hỏi của đám phóng viên, cuối cùng anh ta cũng chẳng đưa ra được câu trả lời chính xác nào cả.
Anh ta chỉ nói nếu có gì muốn hỏi thì đợi sau khi phá án xong đi hỏi cảnh sát chứ hỏi anh ta làm gì?
Anh ta là một kẻ bị hại chẳng lẽ còn phải chịu trách nhiệm giải đáp thắc mắc cho phóng viên nữa sao?
Anh ta nói xong liền lạnh lùng bước đi.
Tuy đám phóng viên không hỏi ra được câu trả lời như mong muốn nhưng tính ra bọn họ cũng không ra về tay không.
Xế chiều hôm đó, đầu tiên là trên mạng phát ra tin tức cảnh quay của Cảnh Diệp Nhã liên tục NG.
Tiếp đó liền truyền ra đoạn phỏng vấn ngắn của Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã về mấy tấm ảnh tối qua.
Bởi vì thời gian đăng bài khác nhau, đầu tiên là đăng clip cảnh quay của Diệp Diệp Nhã, nhiều cư dân mạng tỏ ra vô cùng bất ngờ và thất vọng khi xem diễn xuất của Cảnh Diệp Nhã.
“Cảnh Diệp Nhã này không phải đã từng đoạt giải Ảnh hậu Bách Hoa sao? Tại sao diễn xuất của cô ta lại tệ như vậy? Nghe nói bản gốc là một nhân vật mạnh mẽ, cho dù rơi vào hoàn cảnh phế hậu, vì bảo vệ bản thân không thể quá hiếu thắng nhưng cũng không diễn tệ như vậy chứ?”
“Thì thế. Lúc nhân vật này được đưa ra khỏi bản nháp, tôi còn được xem qua. Hơn nữa cô ta diễn cảnh khóc quá giả, chẳng có giọt nước mắt nào cả.”
“Trình độ ảnh hậu bây giờ đều như vậy sao? Nếu đúng là như vậy thì tôi nghĩ tôi cũng có thể đi làm ảnh hậu được rồi.”
“Thôi đi! Ảnh hậu gì chứ? Thủy hậu thì có!”
“Lầu trên ăn nói kiểu gì thế? Diệp Nhã nhà chúng tôi giành được giải thưởng là dựa vào thực lực của cô ấy. Giọng điệu này của đằng ấy đúng là ghen ăn tức ở mà!”
“Chặc, giành giải thưởng bằng thực lực? Đằng ấy nói mà không biết ngượng mồm à! Thủy quân(*) tẩy trắng dùm người khác quả nhiên không phải là đồ giả.”
Thủy quân: nghệ sĩ hoặc đoàn đội sẽ chi ra 1 khoản tiền để thuê một nhóm người từ vài chục đến vài trăm người để họ dùng nhiều tài khoản ảo spam, chuyển tiếp thông tin cần để PR bản thân hoặc dìm đối thủ.
“Thì đó, ai mà không biết, bình chọn Bách Hóa năm đó đã ầm ĩ sục sôi. Rõ ràng ba mươi giây trước còn cách vị trí người đứng đầu một trăm mấy chục ngàn phiếu, thế mà chỉ trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi đã bù đủ một trăm mấy chục phiếu kia rồi. Ha, người biết chuyện thì nói là do máy móc thống kê số phiếu, người không biết chuyện còn cho rằng là dùng tay viết vào nữa đấy!”
“Lầu trên à, nếu