Cuối cùng, mấy phút sau, trong giỏ quần áo bẩn trong nhà tắm, cô đã phát hiện ra thứ mình cần trong đống quần áo đã được thay ra.
Tiểu Quỳ vui vẻ lấy nó ra, thầm nghĩ người này thật bất cẩn, sao có thể tùy ý để thứ quan trong thế này vào trong túi áo rồi quên lấy ra chứ?
Cô vừa nghĩ, vừa mở tờ giấy ra.
Nhưng một giây sau, mặt cô bỗng biến sắc.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết mấy chữ: “Chào cô, chúc mừng cô đã sập bẫy!”
…
Cảnh Ngọc Ninh và Tống Linh vui vẻ xách đồ ăn vặt về phòng.
Không hổ danh là phố ăn vặt, có rất nhiều đồ ăn ngon.
Thịt nướng, mì xào, tokbokki, lẩu… mặc dù đều là món ăn ven đường, nhưng nó luôn là món khoái khẩu của các cô gái.
Hai người mua rất nhiều đồ, vì bên đó quá ồn ào, hơn nữa cũng bất tiện, nên bọn họ mang về phòng ăn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, hai người đã nhìn thấy cửa phòng mình mở toang, còn có ánh đèn hắt ra ngoài.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng cho đối phương ánh mắt hiểu ngầm, rồi cùng nhau đi qua đó.
Trong phòng.
Tiểu Quỳ đang ngồi trên sofa với vẻ mặt xám xịt, cúi gằm mặt, vô cùng yên tĩnh.
Bên cạnh, có hai vệ sĩ áo đen cao lớn đang đứng, là người mà Tống Linh tìm đến tạm thời.
Cảnh Ngọc Ninh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì cười nói: “Cực khổ cho hai người rồi, hai người lui xuống đi!”
Lúc này hai người mới gật đầu, xoay người rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh cười hờ hững nhìn người đang ngồi trước mặt: “Tiểu Quỳ, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!”
Giờ trong lòng Tiểu Quỳ thật sự rất muốn chết.
Cô đã bị bắt hai lần, lần đầu tiên thì còn nói được, nhưng lần này chính là bẫy người ta đã đào sẵn chỉ đợi cô nhảy vào đó.
Cô khóc không ra nước mắt ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
“Chị Ngọc Ninh, tôi sai rồi!”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày: “Ồ? Cô sai ở đâu?”
Tiểu Quỳ mím môi.
Thầm nghĩ, chị biết rõ rồi còn cố hỏi làm gì?
Nhưng hình như Cảnh Ngọc Ninh muốn nghe chính miệng Tiểu Quỳ nói ra, nên đi tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, vừa bảo Tống Linh mang đĩa tới để bày đồ ăn ra, vừa nói: “Cô nói đi, cô đã sai ở đâu?”
Tiểu Quỳ cúi đầu, oan ức nói: “Tôi không nên lấy trộm đồ của chị.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
“Là Cảnh Diệp Nhã sai cô tới?”
Lần này Tiểu Quỳ không nói gì.
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
Cô gái ngốc này, còn muốn che giấu giúp cô ta nữa.
Cô cũng không vội, nên nhận lấy xâu thịt nướng mà Tống Linh đưa tới, rồi bắt đầu ăn.
Cô vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Không sao, cô cứ suy nghĩ trước đi, đợi cô nghĩ kỹ rồi hẵng nói cho tôi biết.”
Nói xong, cô bắt đầu tập trung ăn đồ ăn vặt cùng Tống Linh, không còn để ý đến Tiểu Quỳ nữa.
Mùi thơm từ đồ ăn bay vào mũi, hương vị nồng đậm mê người, làm người khác không khỏi nuốt nước miếng.
Tiểu Quỳ vẫn chưa ăn tối, buổi trưa bị Tống Linh nhốt ở đây, nên cũng không được ăn cơm trưa, giờ cô đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Mắt thấy trên bàn bày đủ loại đồ ăn vặt, nào là bánh bao chiên vàng ruộm, cá thu ngoài giòn trong mềm, chân gà thơm nức mũi…
Đói quá đi mất…
Cô rất muốn ăn mấy món này…
Cô không khỏi nuốt nước miếng.
Có lẽ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của cô ta, nên Cảnh Ngọc Ninh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô ta.
Cô giơ một xâu thịt dê trong tay lên hỏi: “Cô muốn ăn không?”
Tim Tiểu Quỳ run lên, vội nghiêm mặt lắc đầu.
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu bật cười: “Được, nếu cô không muốn ăn, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”
Nói xong, cô lại ăn tiếp.
Tiểu Quỳ sắp khóc rồi.
Trước giờ cô chưa từng gặp cảnh tượng lúng túng và tức giận như này ở trong đời.
Bụng cô đang không ngừng kêu lên, nhưng cô chỉ có thể nhìn chứ không được ăn.
Cô mím môi, đang buông lỏng giới hạn thăm dò điên cuồng, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được.
Không được, cô không thể nói.
Nếu cô nói ra chắc chắn sẽ đắc