Tuy là thế, vẫn có ánh trăng mờ ảo hòa lẫn với ánh đèn đêm rực rõ, chiếu vào con đường đá xanh ở giữa trấn cổ quay phim.
Có không ít người đang vây quanh ở khu vực trung tâm, đều đang vô cùn tò mò và nhiều chuyện nhìn sang bên kia, Cảnh Ngọc Ninh nhìn theo ánh mắt mọi người, lập tức nhìn sang một chỗ khác của khu đất trống, Cảnh Diệp Nhã đang nằm nghỉ trên ghế nằm, Mộ Ngạn Bân đang ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh nói chuyện cùng cô ta.
Trên mặt cô ta nở một nụ cười nhạt, tay ôm một ly nước, Mộ Ngạn Bân nhìn cô ta, hai người ngồi đối diện nhau không biết đang nói gì, tiếng cười trong trẻo dễ nghe bay theo gió, hình như ngay cả không khí cũng mang theo vị ngọt.
Có người khẽ bàn tán: “Hai người bọn họ xứng đôi thật, có thể nhìn ra được cậu Mộ rất quan tâm Diệp Nhã, cũng không biết khi nào họ mới kết hôn nữa.”
“Đúng đó, nói họ là Kim Đồng Ngọc Nữ cũng không quá, Mộ Thị không chỉ có quyền to gốc rễ sâu ở Nam Thành, còn nắm giữ công ty giải trí Phong Hòa, Cảnh Diệp Nhã kết hôn cùng anh ta rồi thì tài nguyên cũng sẽ không thiếu nữa.”
“Cũng chỉ có mình cô ta mới có thể lập tức nhận được vai diễn sau khi có tai tiếng lớn như thế.”
“Chuyện tai tiếng kia chắc không phải thật đâu nhỉ! Đôi khi Cảnh Diệp Nhã có hơi xấu tính một chút, nhưng cũng chỉ đối với trợ lý, đối xử với những người khác vẫn khá tốt.”
“Ai biết được? Nhưng mà trợ lý của cô ta còn nhỏ tuổi, phạm nhiều sai lầm cũng là chuyện có khả năng, cho nên mắng chửi vài câu cũng không có gì.”
“Được rồi, cho dù thế nào thì đây cũng là chuyện của người ta, mấy người xen mồm vào làm gì?”
“Tôi không có xen vào, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Haizz! Nếu một ngày nào đó tôi có thể gặp được một người bạn trai biết quan tâm lại giàu có như cậu Mộ thì tốt biết bao.”
“Tối nay cô nhắm mắt lên giường ngủ là có ngay.”
“Ý gì hả?”
“Nằm mơ đó! Trong mơ muốn gì cũng được đúng không?”
“Giỏi nha, cô dám chọc tôi, coi tôi xử cô thế nào!”
Có người hi hi ha ha đùa giỡn, nhưng không bao lau sau, lập tức bị một tiếng kinh ngạc hô to đánh gãy.
“Woa, dây chuyền này đẹp quá!”
Chỉ thấy một trợ lý đi đến phía sau hai người, trên tay cầm một hộp gấm nhung mà xanh ngọc.
Mộ Ngạn Bân nhận hộp gấm, mở ra, một sợi dây chuyền kim cương vô cùng tinh xảo nằm bên trong.
Cảnh Diệp Nhã đương nhiên cũng vô cùng kinh hỉ, hai tay ôm ngực, mặt mày vui mừng nói: “Anh Bân, anh tặng em sao?”
Mộ Ngạn Bân dịu dàng nhìn cô, gật đầu: “Đương nhiên, lúc trước đi dạo phố không phải em nói thích sao? Anh âm thầm mua tặng em.”
Cảnh Diệp Nhã lập tức cảm động rưng rưng nước mắt.
“Sợi, sợi dây chuyền này đắt lắm, có làm anh tốn kém lắm không.”
“Đồ tặng cho em có đắt đến cỡ nào cũng không tốn kém.
Mộ Ngạn Bân nói, cầm dây chuyền đứng dậy,
“Nào, anh đeo cho em.”
Cảnh Diệp Nhã gật đầu.
Mộ Ngạn Bân đi ra phía sau cô, dịu dàng đeo dây chuyền lên giúp cô, hành động này lại lập tức nhận được không ít tiếng hoan hô hâm mộ.
“Diệp Nhã, cô hạnh phúc thật, cậu Mộ không chỉ đẹp trai giàu có, còn đối xử với cô tốt như thế, làm bọn tôi hâm mộ chết rồi.”
“Đúng đó, cô xem chúng ta mới vào đoàn được bao lâu mà đã bị đút thức ăn cho chó rất nhiều lần rồi, nếu cứ thế này mãi thì sao mà chịu nổi đây.”
“Diệp Nhã đang chuẩn bị mỗi ngày phát thức ăn cho chó đây mà! Nhưng mà tôi thấy tình cảm hai người tốt thật, không biết bao giờ kết hôn vậy?”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy, liếc nhìn Mộ Ngạn Bân.
Mộ Ngạn Bân nhìn người nọ, cười nhạt.
“Sắp rồi, tôi chuẩn bị chờ Diệp Nhã quay xong bộ phim này sẽ chính thức đến nhà cô ấy cầu hôn, chuẩn bị kết hôn.”
Mọi người nghe vậy, lại càng kinh ngạc vui vẻ hơn.
Lửa nhiều chuyện bùng cháy, lập tức hỏi đủ thứ chuyện về hôn lễ.
Cảnh