Bà cụ Úc lắc lắc đầu, trong lòng rất buồn bã.
“Ninh nha đầu, ban đầu mẹ cháu đem cháu giao cho bà, muốn bà chăm sóc thật tốt cháu, thế nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó, cháu không nói một lời thì ra nước người, bà làm hết cách vẫn không liên lạc được với cháu, chuyện này là bà thất trách, thế nhưng 1 bà không ngờ, cháu vậy mà sẽ chọn con đường như vậy! Cháu muốn ở bên người đàn ông như Trần Vĩnh Thông, không sao cả, cháu nói thật với bà! Bà cho dù không đồng ý nhưng nếu như cháu nhất quyết không gả cho cậu ta không được thì bà cũng đành chấp nhận! Phế vật đó nếu muốn khi dễ cháu, thế lực của nhà họ Úc và nhà họ Quan ở ra †ay, cậu ta không dám làm gì cháu đâu! Thế nhưng cháu lại giấu diếm bà, ba lần bốn lượt sống chết không thừa nhận, cháu coi bà thành cái gì? Bà còn là trưởng bối mà cháu tôn trọng nhất hay không? 5 năm nay không có tin tức của cháu, bà ngày nào cũng lo lắng, sợ có lỗi với sự ủy thác của mẹ cháu, thế nhưng còn cháu thì sao? Cháu báo đáp bà như thế này sao?”
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh trắng bệch.
Cô thật sự rất muốn giải thích.
Vương Tuyết lại cắt ngang lời của bà cụ, cười khẩy: “Bà cụ, bà cũng đừng tức giận, nha đầu này chắc là do sọ nói ra sự thật rồi sẽ bị mắng, nó chính là như thế, tính tình nhút nhát, những năm nay tôi cũng đã quen rồi.”
Bà cụ Úc xua xua tay, sắc mặt mệt mỏi.
“Được rồi, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói, hôm nay tôi nháo buổi tiệc sinh nhật của nhà mấy người, là tôi không đúng, ngày khác sẽ phái người đến cửa tạ lỗi, còn những cái khác, tôi quản không được cũng không muốn quản nữa, Đình Phong, chúng ta đi.”
Bà cụ Úc cau mày, ánh mắt dừng trên những bức ảnh trên điện thoại của Trần Vĩnh Thông trong nháy mắt, sau đó thì rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh siết chặt bàn tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cơ thể vì tức giận mà hơi run run.
Vô sỉ Quá vô sỉ rồi! Nghĩ mà xem cô lại là người một nhà với đám người này, trên người chảy chúng một dòng máu, cô thật sự không thể tin được! Con người sao có thể không cần mặt mũi đến mức này được chứ?! Xung quanh đã có người nghe được bọn hội thoại của bọn họ, cũng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của bà cụ Úc trước khi rời đi, không kìm được mà thấp giọng nghị luận.
“Ài, có chuyện thế? Người đó là Cảnh Ngọc Ninh sao? Cô ta sao lại ở bên Trân Vĩnh Thông của Thịnh Đạt rồi?”
“Cái này gọi là nôi nào úp vung đấy!”
“Một người thì trộm tác phẩm của em gái, người còn lại thì đánh vợ mình đến tàn phế, bọn họ ở bên nhau là đúng rồi, tra nam tiện nữ, trời sinh một đôi”
“Nhưng vẫn thấy sao sao ấy! Không nói đến cái khác, Cảnh Ngọc Ninh xinh đẹp như thế, Trân Vĩnh Thông đó tàn nhẫn như vậy, ở bên người như thế sao có thể yêu đương được!”
“Các cô còn khen cô tai”
Một cô gái vừa nãy đứng bên cạnh Cảnh Diệp Nhã đi tới, lạnh lùng nói: “Nhân phẩm không tốt thì dù sao xinh đẹp đến đâu thì lại như thế nào? Qua vài năm nữa, sẽ không xuất hiện các dấu hiệu chảy xệ sao! Đến lúc đó chỉ sợ chị ta ngay cả Trần Vĩnh Thông cũng không xứng.”
“Cái gì? Cô nói mặt của Cảnh Ngọc Ninh đã được sửa hết sao?”
“Đương Nhiên, chuyện này là chính miệng em gái chị ta nói ra, tuyệt đối sẽ không giả được.”
“Trời ơi! Thật sự không biết xấu hổ là gì mà…”
Hiện trường có chút hỗn loạn, ánh mắt của Cảnh Ngọc Ninh sắc lạnh nhìn Vương Tuyết, nghiến răng nghiên lợi.
“Vương Tuyết, bà sao có thể làm ra chuyện này được chứ?”
Vương Tuyết nhìn cô, đáy mắt không che dấu được sự đắc ý.
Những bề ngoài lại khế thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.
“Cháu gái của ta, cháu nói cháu nếu như sớm nghe lời của bà nội, ta sao có thể dùng cách đó với cháu được chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh tức đến rùn người, lửa giận dường như muốn phá hủy não bộ của cô.
“Tìm người gần giống rồi chụp mình lại, sau đó tìm một lưu manh đến làm nhân chứng, bà tưởng như thế có thể chắc chắn được sao? Không có làm chính là không có làm! 5 năm trước bà có thể vu oan cho tôi, đó là vì tôi còn quá bé, không thể phản kích lại được, thế nhưng bây giờ không giống nữa! Vương Tuyết, bà đợi đấy! Lời