Một nơi khác.
Cảnh Diệp Nhã bị vệ sĩ đưa thẳng về nhà họ Mộ.
Hai hôm nay Mộ Trình Thiên không ở nhà, ông ta đi ngoại tỉnh công tác, vì vậy ở nhà ngoài người giúp việc ra, bình thường chỉ có hai người là Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân. Lúc này đột nhiên thấy Cảnh Diệp Nhã bị hai tên vệ sĩ trói lại đem về, họ không khỏi hoảng hốt.
Người đứng đầu mấy người giúp việc tiến lên hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì thì bị vệ sĩ hung dữ dọa nạt.
Hai người vệ sĩ vạm vỡ nhìn bọn họ rồi trầm giọng nói: “Đây là ý của cậu chủ, tối nay mợ chủ chỉ được ở trong phòng, mấy người không ai được thả mợ chủ ra, càng không được vào đó thăm mợ chủ, như vậy đi.”
“Nhưng mà, vì sao vậy?”
“Sao bà hỏi nhiều thế? Cậu chủ nói thế nào thì chúng tôi làm vậy, về chuyện khác thì đừng hỏi nhiều.”
Nói xong, hai người vệ sĩ đó rời đi.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc lóc la hét khàn cả giọng và tiếng đập đồ của Cảnh Diệp Nhã.
Một đám người giúp việc nhất thời đứng đó nhìn nhau và không dám nói gì thêm nữa,
Cho đến sáng hôm sau, Mộ Ngạn Bân mới về nhà.
Vừa vào đến cửa thì cứ cảm giác người giúp việc trong nhà như thấy cứu tinh vậy, ánh mắt nóng rực lên.
Anh ta mặt không cảm xúc hỏi: “Mợ chủ đâu?”
“Ở, ở trên lầu ạ! Đập đồ cả đêm qua, đến 4 5 giờ sáng mới dừng lại.”
Anh ta khẽ nhếch môi giễu cợt.
Người phụ nữ này chính là như vậy, gặp chuyện không vui chỉ biết đập đồ để giải tỏa, không làm được chuyện gì khác.
Không giống Cảnh Ngọc Ninh, luôn có thể lý trí như vậy để giải quyết mọi vấn đề.
Anh ta không ngờ rằng, lúc trước anh ta ở bên Cảnh Ngọc Ninh, anh ta luôn chê Cảnh Ngọc Ninh quá bình tĩnh và lý trí. Cứ cảm thấy trên người cô thiếu đi sự cảm tính và ngạo nghễ của phụ nữ.
Lúc đó, sự chanh chua và thích giận dỗi của Cảnh Diệp Nhã trong mắt anh ta đều đáng yêu, là biểu hiện hồn nhiên nhất của một người con gái.
Mộ Ngạn Bân cất bước lên lầu, có lẽ do tối qua đã ầm ĩ cả đêm nên thật sự mệt rồi, lúc người giúp việc mở cửa ra, anh ta bước vào phòng, điều đầu tiên anh ta thấy không phải là đống bừa bộn khắp phòng, mà là người phụ nữ đang nằm ngủ say trên chiếc thảm giữa phòng.
Cả chiếc nệm Simmons đã bị cô ta dùng dao lam rạch nát, khung ảnh trên tường, mỹ phẩm trên bàn trang điểm, áo quần trong tủ, tất cả đều bị cắt nhàu nát, cả căn phòng nếu dùng từ bị cướp thì cũng không đủ hình dung tình trạng bị phá hoại của nó.
Những người giúp việc cho dù đã chuẩn bị tâm lí, nhìn thấy cảnh này vẫn là không kìm nổi mà hoảng sợ.
Mộ Ngạn Bân ngược lại rất bình tĩnh, anh ta đã đoán được cảnh tượng này từ trước, vì vậy, khi thấy tình hình này, anh ta không mảy may ngạc nhiên.
Chỉ là lúc anh ta nhìn thấy người phụ nữ đó đang nằm trên thảm ngủ say, anh ta mới hơi bất ngờ.
Xem ra cô ta vẫn chưa ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa.
Ít nhất cũng là dùng dao lam rạch nát mấy món đồ này, không phải rạch cổ tay của mình.
Anh ta trầm giọng nói: “Mấy người ra ngoài trước đi.”
Đám người giúp việc nhìn nhau, sau đó liền đồng thời “vâng” một tiếng, sau đó dồn dập kéo nhau ra ngoài.
Mộ Ngạn Bân bước vào, nhân tiện đóng cửa lại.
Thật ra Cảnh Diệp Nhã không hề ngủ say, lúc có người vào, cô ta có thể cảm nhận được.
Nhưng mà cô ta không muốn thức dậy, cũng không muốn có bất kỳ phản ứng gì, bị giày vò cả đêm đã làm mất hết sức lực và sự kiên nhẫn của cô ta rồi.
Bây giờ trong lòng cô ta chỉ còn lại cảm giác thất bại và chết lặng.
Một đôi dép đi trong nhà mềm mại dừng lại trước mặt cô ta. Mộ Ngạn Bân nhìn cô ta từ trên cao, thấp giọng nói: “Chỉ là chút bản lĩnh này thôi sao? Tôi còn tưởng cô có thể phá cửa để trốn ra ngoài chứ.”
Cảnh Diệp Nhã không nói gì. Dù sao cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, dù là tâm cơ