Lòng bàn tay đau nhói, bạc cắt rách da, đâm vào da thịt.
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh hơi trắng bệch, nhưng cô cắn chặt răng, cứng rắn nhịn xuống không để ý đến nỗi đau đớn này.
Mãi cho tới khi rướn người hơn 20 lần, cuối cùng, đầu ngón chân cũng chạm vào mỏm đá trên vách núi, cô vội vàng nắm chắc cơ hội, cả người dán chặt vào mỏm đá, đứng vững lên.
Vốn dĩ đây là một động tác cực kỳ khó, người thường căn bản không làm được.
Trước kia khi ở nước ngoài, cô đã tập luyện đấu lồng trong một khoảng thời gian rất dài, mặc dù bây giờ sức hơi suy kiệt, nhưng thân thủ vẫn còn đó, miễn cưỡng vẫn có thể hoàn thành.
Sau khi đứng vững, cô quan sát địa hình xung quanh, phát hiện may là đây là vách núi một mặt, mặc dù dốc đứng, nhưng bên trên có rất nhiều mỏm đá lồi lõm và cỏ dại, trèo lên trên chắc là không khó.
Vấn đề duy nhất phải giải quyết bây giờ là, rốt cuộc bên trên là cái gì?
Cô không muốn khó khăn lắm mới trèo lên được, rồi lại bị người của Cảnh Diệp Nhã ôm cây đợi thỏ, túm ngay được cô.
Như thế, há chẳng phải rất uổng sao?
Nghĩ như thế, ánh mắt của cô dừng trên lòng bàn tay không ngừng chảy máu, mất máu khiến cơ thể cô hơi lạnh, cổ tay còn đau đến tê dại.
Nhưng có lẽ may là bây giờ bản thân đang gặp nguy hiểm, ý thức cực kỳ vững chắc, vẫn chưa xuất hiện tình trạng mất máu quá nhiều mà chóng mặt.
Cô cắn chặt răng, sau đó, xé một miếng vải trên người, miễn cưỡng băng bó tay.
Nhưng có lẽ vết thương quá sâu, máu ở lòng bàn tay vẫn không ngừng chảy ra, lúc này, cô đã hơi có cảm giác chóng mặt buồn nôn.
Biết đây là triệu chứng của mất máu quá nhiều, cô vội vàng hít sâu một hơi, cắn vào lưỡi để bản thân mình giữ được sự tỉnh táo cơ bản nhất.
Sau đó mới bứt đầu khổ sở trèo lên trên.
Cho dù bên trên có người của Cảnh Diệp Nhã hay không, cũng phải thử xem sao.
Nếu may mắn, vậy thì là sống, nếu không mau, vậy thật sự cũng chỉ có thể trách bản thân mình đen đủi.
Nghĩ như thế, cô liền không do dự nữa, không ngừng trèo lên trên.
Vốn dĩ lòng bàn tay của cô đã bị thương như thế, thì không thể trèo lên trên vách núi dốc đứng như này.
Nhưng không còn cách nào khác, không trèo lên trên, đứng ở đây chỉ có thể chờ chết.
May là, chỉ có mười mấy mét.
Kiên trì một chút, nhất định có thể trèo lên được.
Cảnh Ngọc Ninh cố gắng trèo lên, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, nhưng không phải là vì lạnh mà là vì đau.
Lòng bàn tay quá đau!
Nhưng có đau hơn nữa, cô cũng không dám dừng lại.
Vì cô biết, chỉ cần bản thân dừng lại, có khả năng sẽ không còn dũng cảm tiếp tục bắt đầu trèo nữa.
Lúc này, cô cần bình tĩnh và lý trí.
Thế nhưng, vẫn càng ngày càng chóng mặt.
Lòng bàn tay đã được băng bó, nhưng vì dùng sức để trèo nên vết thương lại thấm máu ra lần nữa.
Không lâu sau, máu đỏ tươi đã thấm đẫm vải băng quanh tay, chảy dọc theo cánh tay cô.
Gần như chỉ một khoảnh khắc, mắt của Cảnh Ngọc Ninh đã tối om, dường như một giây sau sẽ ngất đi.
Nhưng cô vẫn dùng sức cắn đầu lưỡi, cưỡng ép bản thân trở nên tỉnh táo.
Kiên trì!
Gần lắm rồi, rất nhanh sẽ trèo lên trên!
Nhất định có thể sống sót!
Trong lòng cô thầm cổ vũ chính mình, ngay lúc này, bên trên bỗng truyền tới một tràng âm thanh.
“Ngài Lục! Ở đây có dấu bánh xe, nhìn có vẻ như dấu vết chưa lâu lắm.”
“Tìm xung quanh xem!”
“Vâng!”
Thoáng cái trong mắt Cảnh Ngọc Ninh lộ ra ánh sáng hy vọng, ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Là Lục Trình Niên! Anh đến rồi sao?
Giọng nói của anh rõ ràng như thế, sớm đã khắc sâu trong đầu cô, thế nên cô tuyệt đối sẽ không nghe nhầm.
“Lục Trình Niên! Em ở đây!”
Cô gọi lớn.
Bên trên vách núi.
Lục Trình Niên đang tìm dọc theo dấu vết bánh xe, đột nhiên nghe thấy giọng phụ nữ.
Sống lưng anh bỗng nhiên cứng ngắc, gió biển rất lớn, khiến giọng phụ nữ kia nghe rất rời rạc, nhưng vẫn nghe thấy lờ mờ.
“Lục Trình Niên, em ở dưới vách