Vương Tuyết ngồi đó, vẻ mặt trầm ngâm, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi nghe xong tin này.
Dư Thanh Liên lo lắng nhìn mọi người, muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi thấp thỏm thử vài lần, đều không có dũng khí để nói ra.
Bởi vì địa vị không vững, sợ rằng dù Vương Tuyết chấp nhận bà ta, Dư Thanh Liên vẫn chẳng có quyền lên tiếng trong nhà họ Cảnh.
Càng không nói đến chuyện mở lời trong tình cảnh này.
Vì vậy, bà ta nhìn sang Cảnh Minh Đức với ánh mắt cầu khẩn, chỉ hi vọng ông ấy có thể ra mặt nói câu gì đó cứu Cảnh Diệp Nhã lần này.
Nhưng Cảnh Minh Đức trước giờ vẫn luôn sợ Vương Tuyết, chưa kể đến chuyện Cảnh Diệp Nhã lại dám cả gan bắt cóc người khác, đây là hành vi phạm pháp.
Cũng may bây giờ Cảnh Diệp Nhã đã đi lấy chồng rồi, nhiều chuyện còn có đối tượng để thoái thác, nếu như nhà họ Cảnh còn dính dáng đến cô ta, sau này không biết sẽ còn bị liên lụy đến thế nào.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi liếc nhìn Cảnh Diệp Nhã với ánh mắt trách móc.
Cảnh Diệp Nhã không ngờ ông ấy có thể có thái độ như vậy với mình, đột nhiên cổ họng như có cái gì chặn lại, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị ép lại như núi lửa sắp phun trào.
Một lúc lâu sau, Vương Tuyết nói.
“Chuyện này, ngoài người tài xế lái xe đó ra, còn có thêm đầu mối nào khác không?”
Cảnh Diệp Nhã nhanh chóng lắc đầu.
“Không có, cháu chắc chắn, tầng hầm bí mật đó vẫn còn bốn người nữa, nhưng cháu đã bí mật xử lý họ rồi.
Thực ra người tài xế đó sau khi xong việc cháu đã đưa cho anh ta một khoản tiền, bảo anh ta cao chạy xa bay, ngay cả đến chiếc xe cũng do cháu đích thân xử lý, cháu không ngờ biển số xe của anh ta lại bị chụp lại.”
Vương Tuyết nghe xong, lúc này mới gật đầu.
“Không có bằng chứng nào khác thì tốt rồi, chuyện này nói đến đây thôi, chỉ là tìm thấy người lái xe đó thôi chứ không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào trực tiếp tố cáo cháu.
Sau này bà sẽ bảo bố cháu đưa cho cháu một khoản tiền, chuyện này không cần cháu phải đích thân ra mặt, cứ để Đồng Thanh Thư lo chuyện này, cô ấy sẽ biết cách xử lý.”
Cảnh Diệp Nhã gật đầu, thể hiện rằng cô ta đã hiểu.
Dư Thanh Liên thấy Vương Tuyết nói vậy mới cảm thấy nhẽ nhõm phần nào.
Quay đầu lại nhìn Cảnh Diệp Nhã, lo lắng nói: “Còn đoạn ghi âm đang lan truyền trên mạng thì sao? Còn có cả đoạn video Tiểu Qùy đứng ra làm chứng nữa, những thứ đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sự nghiệp của con, con đã nghĩ xem phải giải quyết nó thế nào chưa?”
Vừa mới đề cập đến chuyện này, Cảnh Diệp Nhã đã rất tức giận.
Nghĩ tới bộ dạng lúc đầu lúc cô ta có dự tính sai Tiểu Qùy hãm hại Cảnh Ngọc Ninh, bây giờ thì nhìn kết quả mà xem.
Cảm giác như cô ta vừa phải nhận một cái tát trời giáng, tát vào mặt cô ta một cách dữ dội.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng tức giận: “Con nhỏ hỗn láo đó dám phản bội con, con nhất định sẽ không tha cho nó!”
Cảnh Minh Đức hừ một tiếng lạnh lùng: “Con có thể làm gì mà không bỏ qua cho nó? Bây giờ nó đã sẵn sàng đứng ra làm chứng cho Cảnh Ngọc Ninh rồi, Cảnh Ngọc Ninh nhất định sẽ bảo vệ nó.
Cảnh Ngọc Ninh thì chẳng có gì phải sợ cả, chỉ sợ có Lục Trình Niên đứng sau nâng đỡ cho cô ta cũng đủ thảm rồi, chẳng lẽ con còn muốn nhà họ Cảnh chúng ta khiêu chiến với Lục Trình Niên sao?”
Cảnh Minh Đức nói điều này, Cảnh Diệp Nhã đột nhiên khựng lại, nhất thời không biết nên nói gì.
Cho dù ở Nam Thành thế lực của nhà họ Cảnh có mạnh thế nào, cuối cùng cũng không dám đấu đá với nhà họ Lục.
Đó chính là thế lực mạnh nhất ở Kinh Đô.
Chưa nói đến họ vội, ngay cả nhà họ Mộ và nhà họ Hoa, có ai thực sự dám ra mặt đắc tội với họ chứ?
Cảnh Diệp Nhã không nói thêm gì nữa, Vương Tuyết không nhẫn nại thêm được nữa mà vẫy vẫy tay.
“Được rồi, người làm ba như con mà cũng thích nói mấy chuyện phiếm này à.”
Bà ấy nói rồi quay đầu nhìn về phía Cảnh Diệp Nhã.
“Cháu về trước đi, tiền bà sẽ bảo bố cháu gửi cho sau, quay về nhớ phải nói lại rõ ràng cho cậu chủ Mộ, có chuyện gì thì hai người cùng nhau bàn bạc, tuyệt