Giọng nói của bà ta đau khổ, Cảnh Minh Đức tức giận: “Chẳng lẽ lại thực sự chạy đến nói cho cô ta những chân tướng năm năm trước sao?”
Vương Tuyết cũng nói: “Cảnh Ngọc Ninh nói thì nói như vậy, nhưng mẹ nghĩ, nếu cô ta đã không có việc gì, cũng không thể trốn cả đời, hiện tại cô ta chỉ lừa chúng ta mà thôi, nói không chừng còn chưa hiểu rõ toàn hộ tình hình thực tế.
Chỉ cần chúng ta bất động, cô ta cũng không thể làm gì chúng ta, còn chuyện Diệp Nhã bên kia, mẹ cũng sẽ phái người chuẩn bị.
Tạm thời trước mắt chỉ có thể uất ức con bé một thời gian, nhưng thân phận của con bé đặc thù, có lẽ sẽ không phải chịu quá nhiều đau khổ, chỉ cần con bé đứng vững áp lực, cho dù như thế nào cũng không thừa nhận, hẳn là sẽ không có vấn đề gì cả.”
Dư Thanh Liên nghe vậy, giống như là nghe được chuyện cười gì, không dám tin.
“Mẹ, mẹ cũng nói là có lẽ! Có lẽ đại biểu cũng có khả năng chịu không được, phải nhận tội, Diệp Nhã từ nhỏ chưa từng chịu khổ, chỗ đó như vậy, làm sao con bé chịu đựng được?”
Vương Tuyết nhịn không được trừng bà ta một cái.
“Không phải mẹ đã phái người lo liệu rồi sao? Họa là do chính con bé gây ra, hiện tại ăn một chút đau khổ cũng tốt, để cho con bé ghi nhớ thật kĩ, miễn cho ngày nào đó lại gây ra tai họa!”
Bà ta nói xong, còn bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Dư Thanh Liên nhất thời im lặng, nói không nên lời phản bác nào cả.
Nửa ngày, mới dò hỏi: “Lần trước không phải mẹ có nói, bên phía kinh đô…”
Vương Tuyết nhíu mày.
“Bên kia mẹ đã liên hệ, đoán chừng qua mấy ngày nữa sẽ có hồi âm, bên phía Diệp Nhã, trước tiên tạm thời con đừng nói cho con bé, miễn cho con bé không giữ được bình tĩnh, lại làm ra đường ngang lối tắt gì.”
“Con yên tâm, chỉ cần một bên đã liên hệ ổn thỏa, Diệp Nhã tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, đến lúc đó coi nhà họ Mộ có đến liếm cửa chúng ta làm thân, chúng ta cũng không cần.”
Dư Thanh Liên nghe bà ta nói như vậy, mới cảm thấy hơi yên tâm, khẽ gật đầu.
“Vậy được, tất cả đều nghe theo mẹ.”
…
Một bên khác, dù thế nào Cảnh Ngọc Ninh cũng không nghĩ đến, cô đã ở đảo Thế Ninh, trên lý thuyết dù thế nào cũng sẽ không gặp người đó.
Quan Thu Hà vừa đến khách sạn, đã trực tiếp đụng phải cô.
Cô ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới là quần skinny thẳng tắp, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn qua thấy nhẹ nhàng thoải mái lại sạch sẽ.
Nhìn thấy cảnh Ngọc Ninh, dường như cô ta cũng thấy ngoài ý muốn.
“Cô Cảnh, thật trùng hợp, không nghĩ đến lại gặp cô ở đây.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ cười: “Cô Quan, tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp.”
Đôi mắt của Quan Thu Hà khẽ chuyển, mở to mắt nhìn.
“Bây giờ ở bên ngoài còn đang ồn ào dư luận, nói cô mất tích, bị người khác bắt cóc, tôi còn tưởng rằng là thật, xem ra…”
Lời sau đó cô ta cũng không nói ra, nhưng ý tứ như thế nào thì không cần nói cũng hiểu.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy có chút đau đầu.
Cuộc sống chính là như vậy, không biết lúc nào thì cho mình một cú đánh bất ngờ ngoài ý muốn.
Cô bình tĩnh lại, thoải mái cười cười với cô ta.
“Cô Quan đến tìm bà nội sao?”
Có một số việc, nếu như đã bị phát hiện, vậy thì cũng không nên tránh.
Nhưng cô cũng không có tâm trạng tốt để tận lực giải thích với Quan Thu Hà.
Cũng may Quan Thu Hà là người thông minh, thấy thế cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Đúng vậy, tôi nghe người ta nói bà Lục đang ở đây, liền muốn đi tìm bà ấy, không nghĩ đến lại gặp được cô.”
“Bà nội còn đang ở trong phòng, có cần tôi đưa cô đến không?”
“Không cần làm phiền cô Cảnh, chính tôi đi hỏi lễ tân là được, nhìn dáng vẻ cô Cảnh xem ra muốn đi ra ngoài, vậy không chậm trễ thời gian của cô.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục nhiều lời với cô ta, quay người rời đi.
Mà Quan