Cô hơi nghiêng đầu cười nhìn bà, “Bây giờ Bà cụ Cảnh nếu đã chắc chắn như vậy, có phải đã quét sạch mọi dấu vết rồi không, có phải là đang nắm chắc phần thắng trong tay hay không hả?”
Vẻ mặt Vương Tuyết thay đổi.
“Ý cô là gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” ”
“Bà không cần phải hiểu, chỉ cần họ có thể hiểu là được.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong, đột nhiên mở túi xách lấy ra một cây bút ghi âm.
Ngay sau đó, một đoạn ghi âm cực kỳ phấn khích, tựa như nước chảy mây trôi phát ra từ máy ghi âm.
Tất cả mọi người đều nín thở, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ nghe một đoạn trò chuyện của bốn người nhà họ Cảnh.
Cảnh Mình Đức: “Rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ hả? Đầu tiên là bị tạt máu lợn vào nhà, giờ lại đăng bài kiểu này lên mạng, đây rõ ràng là nhằm vào gia đình họ Cảnh chúng ta mà!”
Vương Tuyết: “Còn ai vào đây nữa? Dám ở bên ngoài truyền ra cái loại tin tức này thì ngoài con ranh chết tiệt kia thì không có người thứ hai vào đây hết!”
Cảnh Minh Đức: “Chỉ cần chúng ta sống không tốt thì nó lập tức vui vẻ, cái con nhỏ khốn kiếp này! Nếu biết như vậy thì từ mười mấy năm trước tôi đã không giữ lại nó! Hiện tại vất vả lắm mới giải quyết người phụ nữ kia thì nó đã chạy tới gây phiền phức cho tôi!”
Vương Tuyết: “Lời này con lén nói với mẹ được rồi, đừng có nói ở trước mặt của Diệp Nhã và Dư Thanh Liên.”
Cảnh Minh Đức: “Đều là người một nhà, có cái gì phải nghi ngờ lẫn nhau.”
Vương tuyết: “Vợ của con đối với con tình thâm nghĩa trọng, nhưng cuối cùng lòng người bị ngăn cách ở cái bụng, năm đó nó không chút do dự, ánh mắt không chớp mà tự mình lái xe đâm chết Mặc Thanh Vy, cũng có thể thấy được là người lòng dạ ác độc, đầu năm nay, lòng người thay đổi, cho nên con không nên có chuyện gì cũng nói hết cho nó nghe, về phần của Diệp Nhã thì…”
Dư Thanh Liên: “Cho dù người là do tôi đụng chết thì thế nào? Người chết như đèn tắt, cũng đã năm năm rồi, nó có muốn tra cũng tra không được?”
Cảnh Diệp Nhã: “Mẹ, Con vẫn còn sợ…”
Dư Thanh Liên: “Đừng có sợ, nếu con thực sự lo lắng thì năm năm trước mẹ có thể giết chết mẹ của nó thì năm năm sau mẹ cũng có thể giết chết nó! Hết thảy đều do nó tự chuốc lấy!”
Cảnh Minh Đức: “Chính tôi là người vất vả bám víu vào cái con đàn bà họ Mặc kia, mới dựng nên gia nghiệp nhà họ Cảnh như ngày hôm nay, cô thì hay rồi, dám muốn đem hết toàn bộ gia nghiệp đưa hết cho cái thằng ranh con kia, cũng không để tôi vào trong mắt, thật là tức chết mà!”
Dư Thanh Liên: “Chỉ một nhà họ Cảnh thì tính gì chứ? Nếu chuyện này thực sự thành công, như vậy thì Diệp Nhã nhà chúng ta sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đến lúc đó đừng nói là nhà họ Cảnh, cho dù nhà họ Hoa hay nhà họ Mộ cũng sẽ quỳ trên mặt đất để nịnh bợ chúng ta, Minh Đức à, tầm mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, nếu cứ tính toán cái lợi trước mắt thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Cảnh Minh Đức: “Ý của bà là, chuyện này chúng ta nhất định phải thành công! Tuyệt không để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!”
Cảnh Diệp Nhã: “Mẹ ơi, con không muốn diễn vai phụ với Cảnh Ngọc Ninh.”
Dư Thanhh Liên:” Nhã Nhã ngoan, con nghĩ thử xem! Bởi vì chuyện trước kia, tất cả mọi người đều nghĩ con vì tư lợi, vì đạt được mục đích ngay cả chị của mình cũng không tiếc hãm hại.
Mà nếu con tham gia đóng phim với tư cách nữ phụ mà Cảnh Ngọc Ninh đóng vai nữ chính, vậy thì lúc đó toàn bộ người bên ngoài sẽ nói là Cảnh Ngọc Ninh muốn bước vào giới giải trí mà thân là em gái như con vì để nâng đỡ cho chị gái của mình mà không tiếc tự hạ thấp giá trị của bản thân để diễn vai phụ với cô ta.
Đến lúc đó mọi người sẽ cảm thấy con trọng tình trọng nghĩa, có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, hơn nửa diễn xuất của con phải tốt hơn Cảnh Ngọc Ninh, đến lúc đó hai người cùng đóng chung một bộ phim, rõ ràng là con diễn xuất hay hơn nhưng chỉ có thể đóng vai nữ phụ, mà diễn xuất của nó tệ như vậy lại có thể đóng vai nữ