“Thật ngại quá, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.
Âm thanh này nghe thật quen thuộc?
Cô nghiêng đầu nhìn sang, đúng lúc người đàn ông vừa nhìn lên, hai người đều sững sờ. . ngôn tình hay
“Mộ Ngạn Bân?”
“Ngọc Ninh?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Sao em lại ở đây?”
Hai người đồng thời hỏi một câu giống nhau.
Sau khi nói xong, sắc mặt hai người họ trông thật khó coi.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy buồn bực.
Vậy mới nói tại sao lại có câu thành ngữ oan gia ngõ hẹp, chính là tình cảnh này đây!
Kể từ hôm ở trên đảo, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gặp lại anh ta nữa, nhưng không ngờ lại xui xẻo đến vậy, không chỉ chạm mặt anh ta ở đây, mà phòng của anh ta còn ở ngay bên cạnh.
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân thay đổi thất thường, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Anh ta quan sát Cảnh Ngọc Ninh từ trên xuống dưới.
Không thể không công nhận, Cảnh Ngọc Ninh của hiện tại, càng ngày càng xinh đẹp.
Một chiếc váy màu nude tôn lên dáng người mảnh mai và duyên dáng của cô, đi thêm một đôi giày cùng màu, mái tóc đen nhánh buông dài sau lưng trông thật thanh tú và thuần khiết.
Anh ta chỉ biết trước đây cô rất xinh đẹp, nhưng vì trên người cô thiếu đi vẻ nữ tính mà anh ta thích, nên anh ta không mấy quan tâm đến cô.
Nhưng bây giờ có vẻ như chỉ cần cô chịu trang điểm, thì sức quyến rũ của cô cũng không thua kém Cảnh Diệp Nhã.
Thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.
Một màu đen xẹt qua mắt Mộ Ngạn Bân, anh ta kìm nén cơn say, đứng thẳng dậy cười: “Anh tới đây để gặp một vài người bạn, thật trùng hợp, không ngờ gặp được em.”
Cảnh Ngọc Ninh không chừa cho anh ta chút sắc mặt tốt nào.
“Tôi không quan tâm anh làm gì ở đây, không có chuyện gì thì mau tránh ra đi, tôi phải quay về phòng của mình.”
Mộ Ngạn Bân hơi nhướng mày liếc nhìn căn phòng kế bên.
“Em ở bên cạnh này sao?”
Cảnh Ngọc Ninh trợn mắt nhìn anh ta.
Trong lòng thầm nghĩ, đúng thật là đắc tội tám đời tám kiếp mới phải ở cạnh phòng anh ta.
“Những người ở căn phòng bên cạnh đều là người trong ngành giải trí, tôi vừa nhìn thấy vài đạo diễn nổi tiếng…Ồ, tôi quên mất, bây giờ em đã là một diễn viên có tiếng rồi nhỉ.”
Hai ngày này, “Pháo Hôi Công Lược” đã chính thức được tung lên mạng, tuy chỉ là một web drama quy mô nhỏ nhưng ngay khi phát sóng đã nhận được phản hồi rất tốt, tỷ lệ xem rất cao.
Anh ta cười cười, trong nụ cười có chút cô đơn: “Ngọc Ninh, anh đã xem qua phần biểu diễn của em trong bộ phim truyền hình đó, rất đặc sắc, anh rất thích.”
Cảnh Ngọc Ninh cười nhạt: “Phần biểu diễn của tôi thì liên quan gì đến anh? Cần anh thích sao? Vợ mình vẫn còn ngồi trong tù, anh thì hay rồi, vẫn còn có tâm trạng ra ngoài uống rượu, sao vậy? Ngài Mộ đây lại chuẩn bị muốn thay người mới sao? Tình yêu chân thành này cũng thật là giả tạo quá!”
Mộ Ngạn Bân thần sắc cứng đờ.
Sau khi Cảnh Diệp Nhã xảy ra chuyện, anh ta mới đến thăm cô ta một lần, trước đây anh ta cho rằng Cảnh Diệp Nhã hiền lành và đức hạnh, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta, thấy giống như một kẻ điên vậy, ngoài việc muốn anh tìm cách cứu cô ta ra ngoài, cô ta chẳng nói thêm chuyện gì khác, chuyện này ai nhìn vào cũng cảm thấy phiền phức.
Trong lòng anh hiện lên một ý nghĩ hối hận không thể giải thích được.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy màn biểu diễn của cô trong bộ phim, khí chất và kỹ năng diễn xuất không thua kém cảnh Diệp Nhã, nếu không có tài năng nhất định, sẽ không thể nào diễn xuất như vậy được.
Một người phụ nữ như vậy mới xứng đáng là người phụ nữ của Mộ Ngạn Bân.
Còn Cảnh Diệp Nhã…
Bắt đầu từ nửa năm trước, cô ta bắt đầu thay đổi, bây giờ hoàn toàn không còn là Cảnh Diệp Nhã mà anh ta từng quen.
Ban đầu, anh ta nghĩ cô ta không chịu được cú sốc nên tính tình thay đổi tâm tính.
Nhưng sau một thời gian dài thân mật, anh nhận ra rằng cô ta thực sự khác với những gì anh đã thấy trước đây.
Cô ta ghen tuông, không có tài năng, tham lam lợi lộc nhỏ nhặt, tâm địa tính toán mưu mô, hơn nữa hết lần này đến lần khác bị lộ.
Quả thật là một người làm cái gì