Trong đáy mắt của Cảnh Ngọc Ninh hiện lên tia châm chọc.
“Thật lòng? Lúc trước sao anh không nói tới chuyện tôi bị Vương Tuyết và Cảnh Diệp Nhã hợp lại lừa gạt chèn ép tôi, bây giờ anh chạy tới nói với tôi là anh thật lòng? Xin lỗi nha, cái thật lòng này của anh khiến tôi cảm thấy thật sự buồn nôn!”
“Cô…”
“Buông tay! Tôi muốn đi vào!”
“Ninh, em nghe anh nói…”
“Tôi nói anh buông tay!”
Cảnh Ngọc Ninh gạt tay anh ta ra, không ngờ lực tay rất lớn, trực tiếp đập cả người anh ta vào lan can.
Mộ Ngạn Bân kêu lên một tiếng đau đớn, xung quanh có không ít người nhìn qua, đều có hơi kinh ngạc.
Cảnh Ngọc Ninh:…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Uh, rượu này uống nhiều có vẻ không tốt lắm nhỉ, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ mất kiểm soát tính tình nóng giận mà bộc lộ sức mạnh, không nắm vững sức lực.
Trước những ánh mắt kỳ quặc của mọi người xung quanh, cô do dự không biết lúc này nên trực tiếp rời đi hay ở lại để nhìn xem hay không.
Cuối cùng, bởi vì bên cạnh bắt đầu vang lên một số tiếng bàn tán trầm thấp mà hiện tại tốt xấu gì thì cô cũng là người nổi tiếng, mặc dù ở nơi như Tiên Thủy Các, nhìn thấy người nổi tiếng cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu chuyện cô ở trước mặt công chúng đánh người ngộ nhỡ bị truyền ra ngoài thì sẽ không tốt lắm.
Da mặt cô mỏng lắm, còn muốn giữ thể diện.
Cho nên cuối cùng cô đành phải đi tới chỗ Mộ Ngạn Bân, nhỏ giọng nói: “Này! Nếu không có chết thì đừng giả bộ nữa, nhanh đứng dậy.”
Mộ Ngạn Bân ôm bụng dựa vào lan can, khuôn mặt vắt vẻo đau đớn.
Anh ta gian nan đứng lên, cắn răng nói: “Tôi, tôi không sao.”
Sắc mặt trắng bệnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh ta, rất khó tin là anh ta thật sự không có chuyện gì.
Trong lòng có hơi buồn bực.
Một người to xác như vậy mà cứ như con gà yếu ớt, đụng có xíu xiu thôi đã thành cái dáng vẻ này, sau này làm sao cãi nhau tiếp được đây?
Chắc không phải đập tới hỏng luôn rồi chứ!
Cảnh Ngọc Ninh lo lắng hỏi: “Nếu không ổn thì tôi dìu anh về bao sương! Hừm, hay để tôi gọi phục vụ qua đây?”
Mộ Ngạn Bân ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Không cần đâu, chỉ là bụng tôi hơi đau chút thôi, em có thể dìu anh đi vệ sinh được không?”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ một chút, vừa rồi cô có đi ngang nhà vệ sinh, cũng cách đó không xa nên đã đồng ý.
Giúp anh ta tới trước cửa toilet, cô trầm giọng nói: “Tới rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, đang định rời đi thì lại bị Mộ Ngạn Bân giữ chặt, kéo cả người cô vào trong toilet.
Cảnh Ngọc Ninh không chú ý bị anh ta kéo vào bên trong toilet, nhất thời vừa sợ vừa tức giận.
“Má nó anh bị điên à? Buông chị mày ra!”
Cô không nhịn được mà chửi tục.
Mộ Ngạn Bân cười lạnh một tiếng, đè cô lên vách tường, nhỏ giọng nói: “Em nói thêm lần nữa xem? Nếu như để người bên ngoài nghe được thì xem em giải thích như thế nào!”
Cảnh Ngọc Ninh cắn răng.
Cho nên làm nghệ sĩ cũng có chỗ không tốt.
Có đôi khi khổ vì danh tiếng, vì danh dự mà nén giận là chuyện bình thường.
Nhưng cô có chỗ nào là người dễ dàng chịu đựng mà không kêu lên chứ, cô đơn giản dùng tay trái bịt chặt miệng Mộ Ngạn Bân lại, sau đó nhắc giày cao gót mạnh mẽ đá xuống một đá.
“Ưm…”
Mộ Trạc Bân đau tới nổi kêu lên một tiếng đau đớn.
Anh ta muốn giãy dụa nhưng không biết vì sao sức lực của cô lại lớn như vậy, cô vặn tay anh ta lại, cả người bị ép vào cửa, làm thành tư thế quay mặt vào tường.
Ngay sau đó, vô số nắm đấm y như côn gậy giáng xuống tấm lưng của anh ta.
Cảnh Ngọc Ninh thực sự tức giận!
Mẹ nó! Vốn dĩ anh ta đã rất đủ phiền phức rồi! Vậy mà lại cố tình không biết thức thời như vậy!
Muốn tiếp cận cô đúng không? Vậy thì để cho anh ta thử xem!
Vừa rồi Cảnh Ngọc Ninh bị lừa gạt, vì vậy lúc này cũng không quan tâm có đánh hỏng anh ta hay không, cô đánh mạnh bạo không nương tay.
Sau đó cô cảm thấy một tay không thuận tiện lắm, đơn giản rút thắt lưng của