Mặc dù nhà hàng được coi là nhà hàng cao cấp sa hoa ở Nam Thành nhưng rõ ràng vẫn còn chưa đủ tốt.
Mà người chú trọng vẻ ngòai như Quan Tuấn Văn đây, chắc không tới mấy nơi như vậy để dùng cơm, hôm nay tới đây, hoặc là do trễ thời gian, hoặc là có chỗ nào đặc biệt gì đó đã thu hút ông ta tới đây.
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh có hơi tò mò, nhưng vì ngại không thân nên không có hỏi nhiều.
Hai người vào nhà hàng, cười nói vui vẻ, không khí cũng coi như ấm áp.
Nhưng không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt Quan Tuấn Văn nhìn cô có chút gì đó không đúng.
Sự nhiệt tình kia, không giống như một người mới gặp mặt hai lần.
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh lén lút để ý, hỏi: “Lần này ngài Quan đến Nam Thành là có chuyện gì cần làm à?”
Quan Tuấn Văn nói rõ: “Tìm người.”
“Hả? Cho hỏi chút là tìm ai vậy?”
Quan Tuấn Văn dừng một lát, cười nói: “Con của người bạn cũ.”
Nói tới đây thấy đối phương cũng không nói thêm lời nào nữa, Cảnh Ngọc Ninh thấy ông không muốn nhiều lời nên cũng không có hỏi nhiều.
Vì thế chỉ cười cho qua.
Lúc này, lại dọn lên rất nhiều món mới, vì là người bản địa ở trên mảnh đất Nam Thành này, nên Cảnh Ngọc Ninh giới thiệu: “Món sườn xào chua ngọt này rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, không biết khẩu vị của ngài khi ở Kinh Đô như thế nào, mời Ngài Quan niếm thử một chút.”
Quan Tuấn Văn nhìn món sườn xào chua ngọt kia thì sửng sốt một chút, có hơi thất thần.
Cảnh Ngọc NInh phát hiện, rất cẩn thận nói: “Ngài Quan, ngài có sao không hả?”
Quan Tuấn Văn khôi phục tinh thần, miễm cưỡng cười: “Không sao cả.”
Món Tiểu Uyển thích ăn nhất cũng chính là món sườn xào chua ngọt này.
Nếu em ấy còn sống thì tốt biết bao nhiêu.
Ôi!
Không biết có phải do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Ngài Quan đây cảm xúc hơi u tư muộn phiền.
Lại nhớ tới lý do ngài ấy đến Nam Thành tìm người, có lẽ không tìm được nên mới muộn phiền như thế, hay là bởi vì chuyện khác.
Dù sao thì đây chỉ là lần thứ hai hai người gặp nhau, bèo nước gặp nhau cũng không nên hỏi nhiều làm gì, bởi vậy cô cũng không có nói gì thêm.
Dùng cơm xong, thời gian cũng sắp tới, Quan Tuấn Văn cũng phải ra sân bay đón máy bay, ông không có lái xe nên đi chung xe với Cảnh Ngọc Ninh.
Trên đường đi, hai người tán gẫu thêm vài câu, Cảnh Ngọc Ninh rất biết điều mà không hỏi thân phận của đối phương.
Dù có thân phận gì đi nữa thì cũng không có liên quan tới cô, họ chỉ là bèo nước gặp nhau rồi trở thành bạn bè mà thôi.
Sau khi tới sân bay, Cảnh Ngọc Ninh gửi tin nhắn cho Lục Trình Niên, nói với anh là cô đã tới rồi.
Chuyến bay của Quan Tuấn Văn là một giờ năm mươi phút, còn khoảng nửa tiếng nữa mới bay.
Cũng không biết đúng như lời ông nói không, lo lắng một cô gái ở chỗ này đợi người, hay là muốn nói thêm mấy câu với Cảnh Ngọc Ninh, nói tóm lại, ông vẫn ở cùng với Cảnh Ngọc Ninh, không chịu vào trong trước.
Nếu người ta đã muốn vậy thì Cảnh Ngọc Ninh cũng không có từ chối.
Đợi trong chốc lát, cũng không lâu lắm đã thấy Lục Trình Niên đi ra.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác xám đen, dáng vẻ vẫn phong độ như trước, vẻ mặt lạnh lùng, đẹp trai ngời ngời.
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi nở một nụ cười thật tươi rồi chạy về phía anh.
“Ninh!”
Từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhìn thấy cô, nụ cười trên khóe miệng không hề dừng lại, anh đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, hung hăng dùng sức bế cô một cái.
“Có nhớ anh không?”
Trái tim của Cảnh Ngọc Ninh đập loạn nhịp.
Chôn mặt vào ngực anh, cũng có thể cảm giác được con tim đang đập mạnh mẽ.
Đột nhiên cô cảm thấy hốc mắt nóng lên, tim cô tê dại không lý do.
Giờ phút này, cô không muốn quan tâm chuyện gì nữa, chỉ đưa hai tay ôm lấy eo anh, gật đầu.
Niềm vui sướng tràn đầy như thủy triều bất tận tràn vào trái tim người đàn ông, anh nâng mặt cô lên rồi hôn thật sâu.
Cảnh Ngọc Ninh bị hôn tới mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, toàn bộ giác quan đều tràn ngập hơi thở của anh.
Mãnh liệt,