Thời gian thoáng một cái đã qua.
Trong chớp mắt, một tháng đã trôi qua.
“Pháo hôi công lược” truyền ra tiếng vang cực kì tốt, mặc dù chỉ là một bộ phim chiếu mạng, đã tạo nên một làn sóng thảo luận trên Internet, thậm chí đã có xu thế phát triển hơn.
Cảnh Ngọc Ninh và Lê Anh Tuấn là diễn viên chính, khoảng thời gian này đang vội vàng đi tuyên truyền cùng hoạt động, quả thực có thể nói là chân không chạm đất.
Lục Trình Niên thấy cô bận rộn như vậy, sợ cô mệt mỏi, liền đem công việc của An Ninh quốc tế trong tay cô, tạm thời giao cho một phó quản lý ở dưới cô quản lý.
Cảnh Ngọc Ninh không có ý kiến, cô không phải siêu nhân, chỉ có một đầu, một đôi tay, không có khả năng đồng thời giải quyết được nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa, trước kia cô không thích biểu diễn, cũng không thích công việc trước sân khấu, chỉ cảm thấy bị người khác nhìn chằm chằm như động vật đặc biệt như vậy rất mất tự nhiên.
Nhưng bây giờ trải qua một đoạn thời gian thích ứng, vậy mà dần dần quen thuộc, không chỉ như thế, thậm chí có đôi khi còn có chút hưởng thụ.
Không chỉ có An Ninh quốc tế, đến cả công việc ở Tinh Huy, dường như cô cũng đều giao toàn bộ cho Tiểu Thanh xử lý.
Lục Trình Niên thấy cô rất dáng vẻ muốn toàn lực tiến công ngành giải trí, cũng không có ngăn cản.
Chỉ là có đôi khi đêm hôm khuya khoắt, thời điểm nằm ở trên giường, sẽ chèn ép cô phải nghe lệnh.
Không cho phép quay cảnh hôn, không cho phép quay cảnh giường chiếu, không cho phép quay cảnh thân mật, thậm chí không cho phép diễn cảnh tình cảm với nam diễn viên!
Cảnh Ngọc Ninh bị động tác như vậy của anh, huyên náo dở khóc dở cười.
Có điều cô nói không lại anh, nếu như cô dám cùng anh giảng về chuyện kính nghiệp, anh liền có thể ở đêm đó giảng cho cô nghe, cái gì là kính nghiệp.
Về sau, trong giới giải trí dần dần liền xuất hiện một quy định bất thành văn.
Chồng của vị tiểu hoa mới quy định đối phương không nhận cảnh diễn tình cảm, không hôn môi, không cảnh thân mật, nếu như diễn, toàn bộ đoàn kịch đều sẽ bị phong sát.
Mọi người đương nhiên biết người này nói tới ai, sớm trước đó, Lục Trình Niên đã công bố quan hệ của anh và Cảnh Ngọc Ninh.
Bởi vậy mọi người ngoại trừ trêu chọc vài câu, cũng không coi là thật.
Cảnh Ngọc Ninh đối với lòng chiếm hữu mãnh liệt của người đàn ông này mà cảm thấy đau đầu, nhưng cô cũng không phải là mong chờ những cảnh này ở trong kịch bản, dù sao khi xem phim, nên có thì sẽ có, không nên có hoặc không cần thiết phải có, vậy thì thôi.
Hơn nữa bây giờ vì hưởng ứng hành động của quốc gia làm sạch internet, cho dù là phim tình cảm, cũng đều diễn đến tương đối thuần khiết, ngoại trừ một ít phim văn nghệ, cảnh hôn thông qua góc máy cũng có thể thực hiện.
Thời gian ở tiết tấu bình tĩnh lại phong phú này dần dần trôi qua.
Thời điểm giữa năm Lục Trình Niên mang theo Cảnh Ngọc Ninh trở về kinh đô một chuyến, cũng coi là chính thức giới thiệu cô cho mọi người.
Tổng bộ của An Ninh quốc tế ở kinh đô, Tinh Huy là công ty trực thuộc, trải qua một phen thương nghị, về sau cũng chuyển tới.
Cảnh Ngọc Ninh đối Nam Thành cũng không có quá nhiều lưu luyến, mặc kệ ở thành thị nào đều có thể sinh hoạt được.
Huống chi tổng giám đốc Lục thị cũng ở kinh đô, Lục Trình Niên bất kể nói thế nào, cũng là người cầm quyền Lục thị, ở chỗ này làm việc càng thêm thuận tiện, vì vậy Cảnh Ngọc Ninh liền đi theo anh, ở lại kinh đô.
Quyết định này, cao hứng nhất đương nhiên là An An.
Lục Trình Niên ở kinh đô có một phòng ở, gọi là biệt thự Phong Kiều, là chuyên môn vì Cảnh Ngọc Ninh mà mua lại.
An An ngày ngày ầm ĩ muốn từ nhà chính nhà họ Lục chuyển tới ở, nhưng mỗi lần đều bị Lục Trình Niên cản lại.
An An không rõ, mỗi lần bị lái xe đưa về, đều thương tâm không thôi.
Mãi cho đến có một lần, Lục Trình Niên trực tiếp nói với con bé một câu.
“Muốn em trai không? Muốn thì ngoan ngoãn trở về, qua một thời gian ngắn, ba mẹ cho con một em trai để chơi.”
An An nghe xong lời này, lập tức cực kì cao hứng.
“Thật sao? Con thật sự có