Cảnh Ngọc Ninh nhìn Phó Viễn Hàng dõi theo cô gái kia đi đến cửa, người cũng đã đi rất lâu rồi mà anh ta vẫn nhìn luyến lưu không thôi, cô không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.
“Cũng muộn rồi, chúng tôi phải về, anh còn muốn uống tiếp hả?”
Cảnh Ngọc Ninh hỏi.
Ánh mắt Phó Viễn Hàng có chút mông lung, nhìn cô lắc đầu.
“Vậy để chúng tôi đưa anh về nhà.”
“Được.”
Cảnh Ngọc Ninh cùng Lục Trình Niên đưa anh ta về, đến nhà anh ta cũng đã mười một giờ.
Ông bà Phó đã ngủ say, người giúp việc đã ra mở cửa, Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên không vào mà chỉ giao Phó Hàng Viễn cho người giúp việc rồi rời đi.
Hai người rời khỏi khu biệt thự, lái xe về hướng biệt thự Phong Kiều.
Cảnh Ngọc Ninh ngồi vị trí phó lái, tò mò hỏi: “Sao lúc nãy anh không cho em nói chuyện vậy?”
Lục Trình Niên vừa lái xe vừa giải thích: “Hai người bọn họ trước đây có tình cảm với nhau, về sau nghe nói là đã chia tay rồi.”
“Hả?”
Cảnh Ngọc Ninh hơi kinh ngạc.
Lục Trình Niên trầm giọng nói: “Phó Viễn Hàng trong lòng rất hổ thẹn với cô ta, hôm nay cảm thấy chán nản cũng là chuyện bình thường.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Vậy anh ta là dư tình chưa dứt sao? Nếu đã yêu như thế, tại sao lại chia tay?”
“Có người nói là vì người thứ ba, chuyện như thế nào tôi cũng không rõ, rất giống chuyện của Quan Ân Tuyền cùng người họ Quý kia, anh ta tên là gì nhỉ?”
Lục Trình Niên suy nghĩ một lát rồi mới nhớ ra.
“Tên là Quý Lâm Uyên.”
Cảnh Ngọc Ninh triệt để choáng váng.
Quý Lâm Uyên?
Này không phải là…
Không biết tại sao, cô chợt nhớ đến Hoa Mộng Dao, và đứa con trong bụng cô ấy.
Nhưng rất nhanh cô đã tự phủ định, lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ không thiết thực kia bỏ ra sau đầu.
Không thể nào.
Đứa bé đó không thể nào là của Quý Lâm Uyên được.
Dù sao thì Hoa Mộng Dao hay nói quá rằng Quý Lâm Uyên là nam thần của cô, cái gọi là nam thần, không phải chỉ có thể nhìn từ xa thôi sao, làm sao mà nảy sinh quan hệ thực sự được.
Cho dù Dao Dao thật sự có quan hệ với anh ta, nhất định cô ấy cũng sẽ tâm sự với cô, làm sao có thể kìm nén lâu như vậy được.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ vậy mới thoáng yên tâm.
Lục Trình Niên thấy cô lúc thì thay đổi sắc mặt lúc thì lắc đầu, còn tưởng cô đang lo cho Phó Viễn Hàng, nhịn không được cười ra tiếng.
“Đừng lo, anh ta sẽ không vì chuyện này mà đau buồn quá lâu đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, thấy không khí trong xe có chút nặng nề, nhẹ nhàng chuyển đổi đề tài.
“Ngày mai anh phải đi công tác hả?”
“Ừm.”
Người đàn ông quay đầu về phía cô: “Không nỡ xa tôi?”
Cảnh Ngọc Ninh dừng lại một chút rồi lập tức “Hứ” một tiếng, ngoảnh mặt sang một bên, bĩu môi.
“Không có.”
Lục Trình Niên trầm thấp nở nụ cười, anh đột nhiên dừng xe lại ven đường, sau đó nâng mặt cô hôn lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Ngọc Ninh thoáng chốc ửng đỏ, con ngươi đen tuyền nhìn loạn bốn phía, bàn tay nhỏ bám vào áo sơ mi của anh, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế? Đang trên đường đấy!”
“Đừng sợ, chỗ này không có ai đâu.”
Giọng điệu anh đầy ôn hòa, nói xong, lại hôn thêm một cái.
Trong bóng tối nhiệt độ ngày càng tăng cao, Cảnh Ngọc Ninh có chút không chịu nổi, không lâu sau cả người liền mềm oặt trên ghế ngồi.
“Đừng…”
Lục Trình Niên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ động tình, nhưng nghĩ cho Cảnh Ngọc Ninh không một manh giáp đang thở hổn hển trong lòng, anh liền kiềm chế lại.
Anh tự tay chỉnh lý lại quần áo cho cô, khàn giọng nói: “Chờ tôi ở trên xe.”