Giọng điệu vô cùng tự nhiên.
Hoa Mộng Dao hơi chậm lại, chỉ cảm thấy tức giận đến đau cả bụng.
Qua một hồi lâu, cô mới cười lạnh nói: “Đây là nhà của tôi, tôi muốn mở cửa thì mở, không muốn thì không mở, liên quan gì đến anh? Ngược lại anh tự ý xông vào nhà dân, anh không sợ tôi sẽ đi kiện sao.”
Quý Lâm Uyên nhíu mày, đứng bất động.
“Cô cứ thử kiện xem.”
Bộ dáng kia rõ ràng biết cô không dám đi kiện.
Hoa Mộng Dao nghẹn họng, cảm thấy lồng ngực như có lửa đốt, muốn ném người đàn ông trước mặt ra ngoài ban công.
Một lúc sau, cô chua chát nói: “Anh tới đây làm gì?”
Quý Lâm Uyên cười nhạt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn trông còn tàn khốc hơn dưới nụ cười đó.
Anh ta từng bước từng bước tiến tới, trên người mang theo luồng khí tức lạnh lẽo khiến Hoa Mộng Dao không thể không từng bước lui về phía sau, rốt cuộc bị dồn đến bên tường, không thể lui được nữa.
Quý Lâm Uyên đưa tay ra, đẩy cô vào tường.
Một đôi mắt lạnh lùng, hoang dã nhìn cô chằm chằm, khoé môi cong lên một đường giễu cợt.
“Mang thai? Của ai?”
Hoa Mộng Dao liều mạng nghiến răng, dùng hết sức khống chế để bản thân không chửi rủa người đàn ông trước mặt.
“Không phải việc của anh.”
“À!”
Anh ta đột nhiên lấy mấy tờ giấy từ trong túi ra, “bộp” một cái ném vào mặt cô.
“Trộm nòi giống của tôi rồi trốn ở nơi quỷ quái này, cô muốn nhân cơ hội diễn một bộ phim tình cảm lâm li bi đát hả? Hay cô biết tôi đã trở lại nhà họ Cận, cô có quỷ kế gì?”
Hoa Mộng Dao cứng đờ người.
Những cạnh sắc của tờ giấy cứa vào làn da mềm mại trên khuôn mặt cô truyền tới cảm giác đau rát.
Nhưng nỗi đau này không đau bằng nỗi đau trong lòng, vết thương lòng như bị ai đó cứa dao vào.
Cô ngẳng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt lạnh như băng, nhưng dưới lớp băng lại đỏ rực, mang theo sự ẩn nhẫn và bất bình.
“Anh có trở lại nhà họ Cận hay không cũng không liên quan gì đến tôi, đứa bé này cũng không có quan hệ gì với anh!”
“Đứa bé chảy trong mình dòng máu của tôi, cô dám nói không có quan hệ gì với tôi!”
Quý Lâm Uyên nổi giận đùng đùng.
Nắm chặt tay cô giơ lên, lực tay mạnh đến nỗi dường như muốn bóp nát tay cô.
Hoa Mộng Dao sắp bị đau đến phát khóc.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ấm ức gì cả, đương nhiên không chịu được nỗi đau này, sự đau khổ của lần mang thai này gần như nhiều hơn tất cả những đau khổ trong nửa cuộc đời cô cộng lại, trong lòng vốn đã đủ ấm ức, không nghĩ tới anh ta còn đối xử với cô như vậy.
Không chịu được đau đớn cùng uỷ khuất, nước mắt cô rơi xuống rào rào không thể kiểm soát được.
“Anh buông ra! Đau…”
Vẻ mặt người đàn ông hơi cứng lại.
Người phụ nữ trước mặt có gương mặt sắc nét, bởi vì mang thai mà trở nên bầu bĩnh lên rất nhiều, nhưng vẫn không ngăn được sự quyến rũ và phong tình của cô.
Lúc cô khóc, những giọt nước mắt rơi xuống giống như pha lê, vừa đáng thương vừa mong manh, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà che chở yêu thương.
Cô rất đẹp.
Điều này, anh ta đã biết ngay từ đầu.
Nếu không đẹp làm sao có thể khiến anh ta lún sâu như vậy, đau đớn như vậy.
Ký ức ngày xưa ùa về như thuỷ triều khiến trong lòng anh ta đè nén một cảm giác tiếc thương.
Anh cười nhạt: “Khóc cái gì? Không phải tôi đến rồi sao? Tìm cô lâu như vậy, mà cô lại trốn ở cái nơi quỷ quái này, hại tôi tốn bao nhiêu công sức mới tìm được, tôi còn không khóc, cô lấy tư cách gì mà khóc?”
Những lời nói ra hoàn toàn không khớp với giọng điệu của anh ta.
Nếu là người khác nói những lời này, nó sẽ khiến người ta cảm thấy rằng anh ta hẳn là đang oán trách hoặc đang quan tâm.
Nhưng lời này từ miệng anh ta nói ra chỉ mang một hơi thở âm trầm và lạnh lùng.
Giống như băng ngàn năm, khiến người ta lạnh toát từ trong xương tuỷ.
Hoa