Tiểu Quỳ?
Tại sao lại là cô ta?
Cách chuyện liên quan đến Cảnh Diệp Nhã cũng đã trôi qua ba tháng rồi.
Lúc trước, lúc mà Cảnh Ngọc Ninh ở đảo Thế Ninh đã từng nhận một bưu kiện nặc danh, nội dung bên trong bưu kiện là một phần ghi âm, chính là phần vào lúc trước cô đã lấy ra phát cho truyền thông và cảnh sát nghe.
Bởi vì không có người gửi cho nên Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết là của ai gửi tới, nhưng mà về nguyên tắc đã có thì sử dụng, cô vẫn phải dùng thôi.
Đồng thời hoàn toàn lật đổ nhà họ Cảnh.
Sau đó, Cảnh Ngọc Ninh cho người đi điều tra xuất xứ của đoạn ghi âm, sau khi lật tung hết một vòng thì phát hiện vật này là do Tiểu Quỳ đã để lại.
Lúc đó cô cảm thấy rất khiếp sợ, cô đã từng nghĩ muốn tìm được Tiểu Quỳ, muốn bù đắp cho đối phương.
Nhưng mà lúc đó cô có tìm như thế nào cũng không tìm được nơi ở của Tiểu Quỳ.
Bởi vì trước đó đã quay video và làm chứng công khai cho Cảnh Ngọc Ninh ở trên mạng, xác nhận Cảnh Diệp Nhã dùng tiền mua chuộc cô ta, bỏ thuốc cho Cảnh Ngọc Ninh, chuyện hãm hại Cảnh Ngọc Ninh, Tiểu Quỳ đã bị bạo lực mạng trong một đoạn thời gian dài.
Mặc dù là cũng có không ít người biểu thị sự ủng hộ và tin tưởng cô ta, nhưng mà càng nhiều hơn đó chính là lời chất vấn đến từ người ngoài.
Bởi vậy lúc ấy không tìm được cô ta, Cảnh Ngọc Ninh cũng cho rằng cô ta muốn thay đổi một hoàn cảnh khác để thanh tịnh, cho nên cũng không tiếp tục tìm nữa.
Nhưng mà không ngờ rằng ngày hôm nay lại thấy được sơ yếu lý lịch của cô ta ở chỗ này.
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, gửi cho Tiểu Thanh một tin nhắn.
Sau đó liền dựa theo số điện thoại trên sơ yếu lý lịch gọi một cuộc điện thoại qua đó.
Điện thoại vang lên không được mấy tiếng là đã có người nhận.
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh thúy của một cô gái.
“A lô, xin chào, là ai vậy?”
“Tiểu Quỳ, là tôi.” Cảnh Ngọc Ninh thấp giọng nói.
Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh trong một cái chớp mắt.
Sau đó liền vang lên giọng nói kinh ngạc của Tiểu Quỳ.
“Cảnh… Cảnh Ngọc Ninh?”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười: “Đúng vậy, nghe thấy giọng nói của cô giống như là thật sự rất bất ngờ?”
Tiểu Quỳ luống cuống tay chân, cô ta giải thích: “Không, không phải đâu, là tôi không nghĩ đến chị sẽ gọi điện thoại cho tôi, sao chị lại biết số điện thoại của tôi vậy?”
Từ sau khi chuyện đó xảy ra, bởi vì không chịu đựng được sự quấy rối của đám truyền thông và cư dân mạng, cô ta đã đổi số điện thoại.
Chính vì vậy hiện tại người biết số điện thoại của cô ta cũng chỉ có mấy người rất ít.
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy câu hỏi của cô ta thì nhíu mày.
Có chút bất ngờ.
“Tôi thấy sơ yếu lý lịch cô gửi cho Tinh Huy, cho nên dựa theo số điện thoại ở trên đó mà gọi qua, sơ yếu lý lịch này không phải là của cô gửi tới hả?”
“Không phải đâu.”
Tiểu Quỳ gấp gáp nói, dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm một câu: “Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ đến là cô ấy sẽ giúp tôi gửi đến đó, làm phiền rồi.”
Nói xong, cô ta vội vàng muốn cúp điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh ý thức được chuyện này không đúng liền vội vàng ngăn cản lại: “Chờ đã.”
Cô nhíu mày nói: “Sao tôi cảm thấy như là cô rất sợ tôi vậy?tôi không nhớ rõ là tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô, nếu như không tính lần trước đó đã để Tống Linh đưa cô đến khách sạn.”
Tiểu Quỳ xấu hổ cười một tiếng.
“Chị Cảnh Ngọc Ninh, chị cứ nói đùa, không phải là chị có lỗi với tôi mà là tôi có lỗi với chị, bởi vì bây giờ tôi đang tìm việc làm, sơ yếu lý lịch là tôi nhờ bạn của tôi gửi hộ tôi, chắc có lẽ là cô ấy không chú ý tới. Tôi biết là chắc chắn chị rất ghét tôi, dù sao thì lúc trước tôi cũng đã từng làm những chuyện đó với chị… thật sự rất xin lỗi.”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
“Không cần phải nói xin lỗi với tôi đâu, nếu như không phải là lúc đó cô để lại những đoạn ghi âm đó thì tôi cũng sẽ không thắng một cách thuận lợi như thế.”
Nghe cô nói như vậy, Tiểu Quỳ trầm mặc một chút.
“Cũng chỉ là do lương tâm của tôi không yên ổn, lúc đó bởi vì mẹ của tôi bệnh nên không thể không làm theo Cảnh Diệp Nhã được, lần nào nhìn cô ta làm ra những chuyện đó tôi đều cảm thấy sau này chắc chắn sẽ gặp quả báo.
Tôi không có cách nào ngăn cản cô ta, thậm chí có đôi khi không thể không trở thành đồng lõa của cô ta, nhưng mà tôi thật sự không phải là cố ý đâu. Sở dĩ tôi lặng lẽ để lại đoạn ghi âm đó cũng là bởi vì sợ hãi một