Chỉ cần Khang Lạc Dao tỏ vẻ thích một chút thì anh ta lập tức đưa bảng đấu giá.
Dương Thị kinh doanh bất động sảng và vật liệu xây dựng, có thể coi là tập đoàn đứng đầu trong nước ở ngành này, vì vậy tiền tài rất dồi dào.
Dương Lương là con một của chủ tịch Dương nên càng không thiếu tiền.
Từ trước đến nay anh ta theo đuổi phụ nữ đều coi tiền như cỏ rác, chỉ cần có thể làm cho đối phương vui vẻ thì sẽ ra sức tiêu xài.
Nhưng hôm nay anh ta lại gặp Tần Tranh.
Mỗi lần anh ta thích món đồ nào thì Tần Tranh bắt đầu giơ bảng đấu giá với anh ta.
Lúc đầu anh ta còn có thể nhịn một chút, nhưng sau đó phát hiện giá cả ngày càng điên cuồng.
Dường như đó thật sự chỉ là con số, không phải là tiền vậy.
Dương Lương có tiền, nhưng cũng không tiêu xài như thế.
Một vòng tay trị giá một tỷ rưỡi, nhưng Tần Tranh lại nâng lên chín mươi tỷ.
Nếu không biết đối phương là Tần Tranh, cậu chủ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở Kinh Đô, anh ta sẽ nghi ngờ đối phương cố ý ra vẻ với mình.
Khang Lạc Dao cũng nhìn ra điều không thích hợp, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Tranh kiêu ngạo ngồi ở đó thì trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu lại khuyên Dương Lương.
“Cậu Dương, được rồi, nếu cậu Tần cũng thích thì nhường cho anh ta đi! Chúng ta chọn tiếp là được.”
Nhưng cô không hiểu, nếu nói người đàn ông nhất định phải cậy mạnh ở một lúc nào đó thì chính là đối mặt với người phụ nữ mình thích.
Nhất là Dương Lương đã loáng thoáng nhận thấy được Tần Tranh vẫn luôn chống lại anh ta là vì Khang Lạc Dao ngồi bên cạnh mình.
Tuy rằng hai bên không ngồi cùng nhau, nhưng Dương Lương ngồi phía trước mấy người Tần Tranh, sau lưng có một tầm mắt sáng rực, làm thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Dương Lương bị anh ta kích thích lòng tự trọng, cũng không nghe lời Khang Lạc Dao, lập tức tăng thêm giá.
Dù sao nếu lúc này từ bỏ, vậy thì có nghĩa mình nhận thua với đối phương.
Cho dù người đàn ông nào thì chỉ cần còn có năng lực cạnh tranh cũng sẽ không từ bỏ.
Lúc này ở trong mắt bọn họ không phải mua vòng tay nữa, đó là lòng tự trọng của đàn ông.
Nhưng không ngờ sau khi anh tiếp tục tăng giá thì Tần Tranh lại từ bỏ.
Dương Lương lập tức ngây người.
Không phải nói cạnh tranh sao?
Anh ta là cậu Tần, mới một trăm lẻ năm tỷ đã dừng lại, chuyện gì đã xảy ra?
Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Tranh cười lạnh nhìn mình, dùng hình miệng nói hai chữ.
Đồ ngốc!
Dương Lương: “…”
Khang Lạc Dao cũng thấy được hình miệng của anh ta, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cho dù là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Tần Tranh cố ý chơi anh ta!
Cô khẽ nói với Dương Lương: “Cậu Dương, vòng tay này quá đắt, rõ ràng anh ta đấu giá mang theo ác ý, hay là chúng ta từ bỏ đi!”
Dương Lương miễn cưỡng cười cười.
“Không sao, không phải cô thích sao? Người ta nói nghìn vàng khó mua được tấm lòng, chỉ là một chút tiền, không cần để ý.”
Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy thua thiệt muốn chết, nhưng tuyệt đối không thể nói ra được.
Dù sao so với mất mặt thì anh còn không đặt một trăm tỷ này vào trong mắt.
Khang Lạc Dao cắn môi.
Cô nhíu mày lại, do dự một chút mới nói ra: “Trước kia tôi và cậu Tần có quen biết, có lẽ anh ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta mới cố ý nhắm vào anh, hay là tôi qua đó giải thích với anh ta một chút?”
Cô cũng không muốn Tần Tranh và Dương Lương xảy ra mâu thuẫn hoặc là thù hận bởi vì cô.
Dương Lương quay đầu nhìn cô một cái.
Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khẽ.
“Vậy thì không cần, vất vả