Nhưng mặc dù bà ta không đáng tin cậy cũng không đến mức không đáng tin cậy đến mức này.
Lúc trước bà cụ đưa bộ trang sức này cho bà ta, nói vốn muốn giữ lại làm của hồi môn cho bà ta, nếu bà ta không định gả chồng thì dứt khoát đưa cho bà ta luôn.
Vì vậy có thể thấy được ý nghĩa của bộ trang sức này.
Quý Vân Thư nhìn anh, khóe môi giật giật muốn nói gì đó.
Cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dù sao Lục Lan Chi cũng là cô ruột của Lục Trình Niên, hơn nữa bởi vì ba mẹ Lục Trình Niên mất sớm, từ nhỏ bà ta chăm sóc anh rất nhiều, vì vậy mặc dù anh phát hiện những chuyện bà ta làm cũng không thể nói thẳng trước mặt được.
Cảnh Ngọc Ninh cũng hiểu suy nghĩ của Quý Vân Thư.
Nhưng chỉ không giống nhau là cô bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước Lục Lan Chi đột nhiên đến biệt thự Phong Kiều, nhắc tới chuyện đồ cổ.
“Trình Niên, anh còn có nhớ bốn ngày trước không, cô đến biệt thự nổi giận, nói em không bày đồ cổ của cô ra ngoài?”
Lục Trình Niên gật đầu: “Anh nhớ, sao vậy?”
“Em luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, trước kia cô chưa bao giờ quan tâm những chuyện đó, vì sao cô đột nhiên chạy tới hỏi những đồ cổ kia chứ, anh nói xem có phải cô muốn lấy lại những đồ cổ kia, nhưng không thể mở miệng nói với em nên mới cố ý nổi giận, vốn muốn kích thích em trả lại đồ cổ cho cô, nhưng sau đó anh lại quay về mới…”
Lục Trình Niên nhíu mày.
Quý Vân Thư cũng không biết chuyện xảy ra ngày đó, nhưng anh ta là người thông minh, chỉ dựa vào Cảnh Ngọc Ninh nói mấy câu cũng đã hiểu một chút.
Anh ta nhìn Lục Trình Niên một cái.
Lục Trình Niên im lặng một chút, trầm giọng nói: “Anh đã nói Tô Thâm đi điều tra chuyện này, có lẽ hai ngày này sẽ có kết quả, cho dù bởi vì chuyện gì thì bộ trang sức này không nên xuất hiện ở những chỗ như vậy, khi nào có kết quả điều tra, anh sẽ hỏi cô cho rõ.”
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới gật đầu. . Kiếm Hiệp Hay
Quý Vân Thư thấy thế thì đưa tay vỗ vai anh.
“Cậu cũng đừng đa nghi, mặc dù hiện tại địa vị của nhà họ Lục khá nhạy cảm, rất dễ bị người ta nắm đuôi làm cho chuyện bé xé ra to, nhưng cũng không tới mức trông gà hoá cuốc, điều tra trước rồi nói tiếp.”
Lục Trình Niên gật đầu.
Ba người lo lắng rời đi.
Lục Trình Niên đưa Quý Vân Thư về viện nghiên cứu của anh ta trước, lúc này anh mới lái xe cùng Cảnh Ngọc Ninh về nhà.
Không ngờ hai người vừa đến nhà thì nhận được điện thoại của Tô Thâm.
“Tổng giám đốc, lúc trước anh nói tôi điều tra đã có kết quả rồi.”
Lục Trình Niên dừng động tác lại, sắc mặt trầm xuống.
“Cậu nói đi.”
Tô Thâm nói từng kết quả điều tra được cho anh.
Cảnh Ngọc Ninh thấy sắc mặt Lục Trình Niên ngày càng trầm xuống thì lo lắng đi tới cầm tay anh.
Một lúc lâu anh trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, cậu cho người tiếp tục theo dõi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ mệnh lệnh của tôi mới làm việc.”
Tô Thâm bên kia trầm giọng đáp, Lục Trình Niên mới cúp điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh thấy anh cúp điện thoại thì vội vàng hỏi: “Điều tra được chưa? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lục Trình Niên cười lạnh một tiếng.
Anh không nói thẳng mà là nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh.
“Ngày mai em đi với anh tới một nơi, đến đó em sẽ biết.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
…
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh xin nghỉ ở đoàn phim, sáng sớm cô đi theo Lục Trình Niên ra ngoài.
Hai người ngồi trên xe, Tô Thâm lái xe, Tống Linh cũng ngồi ghế phụ, cùng đi đến nơi cược ngọc gần đó.
Lúc Lục Trình Niên ra cửa nói địa chỉ thì Cảnh Ngọc Ninh cũng đã hiểu rõ một chút.
Nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút bất ngờ.
Phải biết là gia giáo nhà họ Lục rất nghiêm khắc, có thể phát triển cho tới hôm nay thì ngoại trừ năng lực của người