Khang Lạc Dao không nói gì nữa, vội vàng quay lại bảo vệ thủy tinh, nhưng mấy lần đều suýt nữa bị chết, cuối cùng cô ta cũng không chịu được, nói với Tần Tranh chơi lá chắn nói: “Sao anh lại chán như vậy? Anh là lá chắn, phải chắn trước mặt tôi, biết không?”
Hôm nay chơi cái gì đều lộ ra sự kém cỏi, Tần Tranh bực bội nói: “Biết rồi.”
Nhưng lời nói vừa rơi xuống, một mình anh ta bị một đám người vây quanh, chết rồi.
Anh ta vừa chết, Khang Lạc Dao ở sau anh ta cũng chết,
Nhìn thấy thủy tinh bị đẩy, Khang Lạc Dao đứng dậy hét lên: “Có thể giết đồng đội không? Tôi muốn giết đồng đội.”
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được bật cười: “Trong trò chơi thì không thể, nhưng ngoài đời tôi cho phép cô có thể làm.”
Vẻ mặt Tần Tranh có chút khó coi, ném điện thoại, đứng dậy: “Không chơi nữa.”
Nói xong, liền quay người đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi, những người trong phòng nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn Lục Trình Niên, sau đó khẽ ho một tiếng, nói với mọi người: “Ừm, cái đó, chỉ là đang chơi trò chơi mà thôi, mọi người đừng coi là thật nha.”
Nói xong, lập tức nháy mắt với Khang Lạc Dao, ra hiệu cho cô đi xem Tần Tranh.
Nhưng Khang Lạc Dao lại giả vờ không nhìn thấy, căn bản không để ý đến cô.
Cảnh Ngọc Ninh có chút lo lắng.
Quý Vân Thư thấy vậy, cười ngượng ngùng: “Không sao, không sao, có lẽ cậu ta ra ngoài hút thuốc rồi quay lại, nào chúng ta tiếp tục chơi.”
Khang Lạc Dao cũng không từ chối yêu cầu của anh ta, lại cùng bọn họ chơi ván mới.
Cảnh Ngọc Ninh thấy vậy, đẩy cánh tay Lục Trình Niên, thấp giọng nói: “Anh đi xem cậu ấy xem, vốn dĩ là đến để tụ họp, đừng gây chuyện khiến mọi người đều không vui.”
Lục Trình Niên khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu.
Trên ban công, Tần Tranh đứng ở đó, đang hút thuốc.
Ban đêm vào mùa đông ở phương Bắc vô cùng lạnh, cộng thêm gần đến tết, người đứng trên ban công, dường như có thể cảm nhận được chút sương tuyết trong gió, anh ta hơi nheo mắt lại, nhìn bầu trời đêm vô tận, điếu thuốc trên tay quanh quẩn từng vòng từng vòng khói, lượn lờ tản ra.
Lục Trình Niên nhíu mày đi qua, đẩy vai anh ta: “Sao vậy? Một trò chơi mà thôi, vậy mà thực sự tức giận rồi.”
Tần Tranh cau mày, không nói gì.
Lục Trình Niên có chút không dám tin, cười nói: “Đừng nói với tôi, cậu là đại nam nhân, bị phụ nữ nói mấy câu, còn so đo.”
Lời nói của anh, khiến lông mày Tần Tranh nhíu càng sâu, cuối cùng, không thể không giải thích: “Không phải vì chuyện này.”
“Vậy là vì cái gì?”
Tần Tranh dừng lại, quay đầu liếc nhìn anh ta, ánh mắt kia, sâu mà phức tạp.
Đây là lần đầu tiên Lục Trình Niên anh ta nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của anh ta.
Anh bình tĩnh đối diện với anh ta, hai người trầm mặc một lúc, anh ta mới có chút khó chịu dười ánh mắt, trầm giọng nói: “Em chỉ có chút phiền lòng.”
Lục Trình Niên sững sờ, không khỏi bật cười.
“Phiền cái gì? Phiền về cô Khang?”
“Không phải.” Tần Tranh vội vàng phủ nhận, suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Em cũng không biết, có thể nói ra có chút buồn cười, chỉ cảm thấy, cô ấy đối xử với tôi không còn giống với lúc nhỏ, haiz, nói không rõ được, dù sao chính là rất phiền muộn.”
Lục Trình Niên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Ừ, vì vậy bây giờ đang cảm thấy ngột ngạt?”
“Cũng không phải, haiz! Em nói thật với anh vậy, em cảm thấy….có thể em có chút thích cô ấy, haiz, anh nói như này có được xem là thích không?”
Tần Tranh quay người lại, không biết làm thế nào, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt mơ màng.
“Cô ấy xem thường, lấy em ra làm trò cười, chưa từng cho em sắc mặt tốt, nhưng em vẫn thích vầy, anh nói xem có phải em không có tự trọng không!”
Lục Trình Niên cười.
Gật đầu đồng tình: “Ừ, là rất không có tự trọng.”
“Anh hai!”