Mặc dù nói sự thật, nhưng sao lời nói ra từ miệng anh ta lại không xuôi tai thế chứ?
Hoa Mộng Dao không khỏi trợn mắt coi thường, giọng nói đầy chán ghét: “Anh bớt ăn vạ đi, tôi nói cho anh biết, đối với Lạc Lạc mà nói, căn bản không cần một người ba như anh!”
“Người ba như tôi thì làm sao? Không có tôi có thể có nó sao?”
“Anh!”
Hoa Mộng Dao không ngờ, anh ta hở cái liền giở thói vô lại, lập tức bừng lửa giận.
Quả nhiên, về mặt giở thói vô lại, phụ nữ mãi mãi luôn là người chịu thiệt.
Cô ta cắn môi, nói: “Được, nếu anh nhất định phải nhận đứa nhỏ, cũng được, chờ nó lớn hơn một chút, nếu nó thật sự anh nhất định phải ở cùng anh, tôi cũng không ngăn cản, nhưng trước lúc đó, nhà họ Cận các người đừng hòng cướp nó!”
Quý Lâm Uyên nghe thế liền nhíu mày lại.
Anh ta ôm cánh tay, nhíu mày suy nghĩ, hỏi: “Có phải cô hiểu nhầm gì về nhà họ Cận không?”
Hoa Mộng Dao khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Quý Lâm Uyên chỉ đành nói tiếp: “Trước giờ nhà họ Cận chưa từng có người nào nói muốn cướp con của cô, tôi cũng không có ý này.”
Hoa Mộng Dao sững sờ.
Cô ta ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn anh ta.
“Anh dỗ tôi?”
“Tôi cần phải làm thế sao?”
Hoa Mộng Dao im lặng một lát.
Đúng như lời anh ta nói, hình như đúng là không cần phải làm thế.
Hiện giờ, anh ta đã không còn là thiếu niên sa sút lúc đó nữa, cũng không cần sống phụ thuộc vào người khác, anh ta muốn cái gì cũng có thể đạt được, đương nhiên không cần phải lừa dối hay dỗ dành bất kỳ ai.
Lúc này Hoa Mộng Dao mới hơi yên tâm.
Thế nhưng, nghĩ tới thái độ của anh ta khi ở nước F trước kia, cuối cùng vẫn hơi không chắc chắn.
Lại thấp thỏm hỏi: “Vậy lúc trước anh…”
Quý Lâm Uyên cười.
Anh ta không hay cười, cho dù có cười cũng là khẽ giương khóe môi, không mấy vui vẻ, mà càng nhiều ý châm chọc.
Vì thế, hôm nay hiếm khi thấy anh ta cười, Hoa Mộng Dao hơi ngơ ngác.
Quý Lâm Uyên rất đẹp trai, khi không cười, mặt mày vừa lạnh lùng vừa hoang dã.
Khi cười lên, dường như giữa vùng băng giá bỗng xuất hiện ánh mặt trời, khiến người khác có cảm giác vui vẻ không thể miêu tả bằng lời.
Không hiểu sao, lòng Hoa Mộng Dao hơi rung động.
Một giây sau, liền nghe thấy anh ta nói: “Tôi cảm thấy, nếu cô đã không nỡ xa đứa nhỏ như thế, đứa nhỏ cũng ỷ lại vào cô như vậy, không bằng dứt khoát đừng chia tách hai người nữa.”
Hoa Mộng Dao ngây người, một cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ bỗng rạo rực trong lòng.
Thế nhưng, tiếp đó, liền nghe thấy anh ta nói: “Không bằng… theo tôi cả thì thế nào?”
Nụ cười sắp nở rộ trên mặt Hoa Mộng Dao liền cứng lại.
Quý Lâm Uyên giống như đang nghiêm túc, anh ta đỡ cằm, giống như thật sự đang nghiêm túc về tính thực thi của chuyện này.
Hoa Mộng Dao thật sự sắp bị anh chọc tức điên rồi.
“Anh đừng có mơ!”
Cô ta tức giận, duỗi tay đẩy anh ta ra ngoài.
“Anh ra ngoài, đừng để tôi thấy anh ở đây nữa!”
Quý Lâm Uyên nắm lấy tay cô ta, dừng bước lại, đứng ở cửa, mặc cho cô ta đẩy thế nào cũng không động đậy.
Hoa Mộng Dao tức gần chết, kéo tay anh ta đưa lên miệng cắn.
Cánh tay của anh ta toàn là cơ thịt, cô ta cắn lấy, không khiến anh ta đau mà ngược lại, suýt chút nữa cắn hỏng răng cửa của mình.
Hoa Mộng Dao sắp tức phát khóc.
Thấy dáng vẻ xù lông như chú mèo con này của cô ta, Quý Lâm Uyên tâm trạng tốt hiếm thấy.
Anh ta nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta buông tay mình ra, ngẩng đầu lên.
Hoa Mộng Dao phản kháng, không giằng ra được, mắng to: “Quý Lâm Uyên! Mẹ nó, anh có phải đàn ông hay không? Cứ bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như này sao?”
“Phụ nữ yếu đuối?” Quý Lâm Uyên giống như bỗng nhiên nghe thấy chuyện cười, cười haha: “Tôi không nhớ cô là phụ nữ yếu đuối gì cả, còn nữa, tôi có phải đàn ông hay không, không phải cô rõ nhất hay sao?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Mặt cô ta đỏ bừng, cũng không biết