Nhớ lại lúc nãy vấp phải Quý Vân Thư với bộ dạng kinh ngạc đó, cô chỉ cảm thấy tâm tư rối rắm. Sao anh ta lại đến đây? Sao lại đến nơi này? Anh đến đây tìm ai vậy? Là đến tìm cô sao?
Quan Ân Tuyền nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới cố gắng lấy dũng khí chộp lấy bệ cửa sổ rồi nhìn xuống phía dưới.
Cái nhìn này làm cô không khỏi mở to mắt, chỉ thấy Quý Vân Thư mang theo một đống đồ rồi xuống xe, đang hướng vế phía cửa lớn nhà cô bước vào.
Trời! Anh ta thật sự đến tìm mình, làm sao đây?
Quan Ân Tuyền đột nhiên mất tình bĩnh, cô ở trong phòng cứ đi qua đi lại, nhất thời cứ không biết làm gì mới phải.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài. Lúc này Hạ Lan Tâm đang nấu cơm ở trong bếp, nghe thấy tiếng chuông thì đương nhiên sẽ ra mở cửa.
Bà không biết Quý Vân Thư, chỉ thấy một chàng thanh niên rất đẹp trai đứng ở cửa, bà không khỏi ngạc nhiên nên hỏi: “Cậu tìm ai?”
Quý Vân Thư rất lịch sự cười với bà: “Chào bác, bác là bác gái đúng không ạ, cháu là đồng nghiệp của Ân Tuyền, cháu đến tìm cô ấy.”
Hạ Lan Tâm hơi sững ra, một lúc sau mới bừng tỉnh, bà sửng sốt gật đầu: “À, cháu đến tìm nó hả, nó ở trên lầu.”
Nói xong bà quay đầu nhìn lên phía trên lầu gọi một tiếng: “ Tuyền Tuyền, có người tìm con này.”
Gọi xong bà mới mỉm cười rồi dịch người sang nói: “Cháu vào nhà đi.”
Quý Vân Thư gật đầu rồi lễ phép cười với bà, sau đó mới cầm theo đồ đi vào nhà và đặt đồ lên bàn.
Đợi khoảng 5 phút sau thì thấy Quan Ân Tuyền đang chậm rì bước từ trên lầu xuống.
Cô đã thay một chiếc váy màu trắng, mái móc mềm mại đang buông thõng trên vai che đi những dấu vết nhỏ trên cổ, cô ngước mắt nhìn anh ta một cái rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt sợ hãi, còn mang theo một cảm xúc phức tạp.
Cũng không biết vì sao mà trước đây lúc nhìn thấy cô nhóc này, Quý Vân Thư không hề có cảm giác gì đó khác lạ. Nhưng mà trải qua buổi tối hôm trước, bây giờ nhìn thấy cô, đặc biệt là cái ánh mắt như một chú nai con đang sợ hãi, cổ họng anh ta như thắt lại, toàn thân cũng nóng lên.
Trong lòng Quý Vân Thư thầm khinh bỉ bản thân, mắng bản thân “không có tiền đồ, đồ cầm thú”, nhưng ngoài mặt vẫn khoác lên vẻ hững hờ, anh ta đứng dậy rồi nở một nụ cười với cô: “Ân Tuyền.”
Hạ Lan Tâm bưng trà ở nhà bếp lên, bà vẫn chưa biết chuyện giữa Quý Vân Thư và Quan Ân Tuyền, thấy vẻ mặt của cô hơi khác lạ nên liền hỏi: “Con sao vậy? Con không được khỏe à?”
Nói xong bà liền đưa tay lên sờ trán Quan Ân Tuyền, nhưng lại bị cô nhanh tay nhanh mắt lùi về sau tránh đi, bộ dạng cứ như sợ bà đụng vào người vậy.
Bàn tay của Hạ Lan Tâm cứng đờ trong không trung, trong ánh mắt như có chút gì đó tổn thương, nhưng cuối cùng bà cũng không nói gì, chỉ thấp giọng nói: “Các con nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.” Dứt lời, bà liền quay người vội vàng đi khỏi.
Quý Vân Thư khó hiểu theo dõi cảnh tượng này, cũng không biết có phải vì ảo giác của anh không, anh ta cảm thấy bầu không khí giữa mẹ con nhà Quan Ân Tuyền hơi không được bình thường.
Nhưng bây giờ dù sao anh ta cũng là người ngoài, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Hai người đứng ở phòng khách có chút lúng túng, nhất thời không biết nói gì mới phải.
Quý Vân Thư cũng là lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện này, vì vậy càng không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, Quan Ân Tuyền mới nói: “Hay là…lên phòng em nói chuyện đi.” Nói xong, cô quay người đi lên phía trên.
Quý Vân Thư nhìn theo bóng lưng cô rời đi, anh nghĩ một lát rồi cũng cảm thấy đứng ở đây nói chuyện, lỡ như bị mẹ cô nghe được cũng không