Vì để cảm ơn, Hoa Mộng Dao mời Quý Vân Thư ở lại ăn cơm tối, nhưng lại bị Quý Vân Thư từ chối.
Cũng không biết có phải do ảo giác của Cảnh Ngọc Ninh hay không, cô cứ luôn cảm thấy Quý Vân Thư gần đây có chút gì đó không bình thường.
Vốn dĩ anh là một người nho nhã và hăng hái, nhưng gần đây mi tâm của anh cứ như bị khóa lại, mang theo một sự buồn phiền mờ nhạt nào đó.
Với một sự quan tâm, lúc Cảnh Ngọc Ninh tiễn anh ra về liền hỏi: “Bác sĩ Quý, gần đây có phải anh gặp chuyện gì phiền phức không? Sao tôi cứ cảm thấy như anh có tâm sự?”
Quý Vân Thư hơi sững ra, anh gượng cười.
“Không có gì.”
“Thật sao?”
“Ừ, thật mà.” Anh ngừng một lát rồi đột nhiên nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đó, anh không khỏi nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều, sau khi tiễn anh lên xe xong mới vẫy tay nhìn anh rời đi.
Thời gian trôi nhanh như gió thổi, chớp mắt đã đến tiệc đầy tháng của Lạc Lạc.
Tuy bạn bè thân thiết của Hoa Mộng Dao ở Kinh Đô không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là ngày quan trọng của thằng bé, vì vậy Cảnh Ngọc Ninh và Hoa Mộng Dao không muốn làm qua loa.
Họ mời vài người bạn thân rồi ở Kinh Đô tổ chức một bữa tiệc đầy tháng, xem như là chúc mừng.
Bởi vì đã gần đến cuối năm nên mọi người cũng khó khăn lắm mới tranh thủ bớy được chút thời gian, ai cũng nể mặt và đến, đến cả Quý Vân Thư cũng phải dứt ra từ trong đống số liệu báo cáo bộn bề của viện nghiên cứu, còn đặc biệt mua cho Lạc Lạc một khu vui chơi nhỏ xem như quà đầy tháng.
Bữa tiệc cũng coi như được tổ chức rất ấm áp và long trọng.
Buổi tối Quý Vân Thư còn có một báo cáo cần viết, vì vậy chỉ có thể ở đây nửa tiếng đã phải đi.
Bên kia, quán bar dưới lầu.
Tụ Tiêu Minh Trang là một nơi để giải trí và nghỉ ngơi xa hoa, trên tầng 10 đều là những hạng mục nghỉ dưỡng, từ tầng 1 đến tầng 3 thì lại một quán bar với quy mô lớn.
Quan Ân Tuyền nhận được tin nhắn của Cố Tử Hiên nói anh ta đang ở bên đó, bảo cô sang và nói chuyện giữa hai người bọn họ cho rõ ràng.
Hôm đó tuy mẹ Cố bị cô đuổi đi, nhưng ý định muốn liên hôn với nhà họ Quan vẫn chưa biến mất, Quan Ân Tuyền cảm thấy nói chuyện với người lớn hơn mình một bậc rất khó, tuy rằng nếu cô thật sự không muốn gả cho Cố Tử Hiên, nhà họ Cố cũng không dám làm gì cô, nhưng cứ kéo dài mãi dù sao cũng là một mối phiền phức. Vì vậy, nếu như thật sự có thể nói rõ ràng với Cố Tử Hiên, vẫn có thể xem đó là một chuyện tốt.
Cô nghĩ như vậy nên đi đến nơi đã hẹn, khi đến nơi mới biết, thì ra hôm nay là sinh nhật của Cố Tử Hiên.
Hôm nay Cố Tử Hiên mang một bộ áo quần hoodie rất thời thượng, trên đầu còn có một cái headband màu đỏ, nhìn cứ chẳng ra làm sao.
Anh ta quan sát cô một lát rồi huýt sáo: “Chà, không phải cô nói không đến sao? Sao sau cùng vẫn là đến vậy?”
Quan Ân Tuyền giận dữ trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Tôi không đến, vậy anh có thể bảo mẹ anh sau này không đến nhà tôi quấy rầy nữa hả?”
Cố Tử Hiên cũng không giận, anh ta chỉ bật cười: “Vậy tôi cũng không dám chắc, dù sao mẹ tôi nhìn trúng cô rồi, muốn cô làm con dâu của bà, tôi có cách gì chứ?”
Quan Ân Tuyền khẽ hừ một tiếng, nhìn bộ dạng đắc ý của người đàn ông này, cô chỉ hận không thể đấm cho anh ta một trận.
Cố Tử Hiên đã quay người đi vào trong, vừa đi được hai bước, thấy cô còn đứng ở đó, anh ta liền nhướng mày: “Ngây ra làm gì, sang đây!”
Quan Ân Tuyền nghiến răng, nhớ lại trước khi ra ngoài mẹ đã dặn dò, cô cũng đành chịu, chỉ có thể đi theo anh ta sang đó.
Lúc đi đến chỗ ngồi mới phát hiện bên trong có rất nhiều người, nam nữ đều có cả.
Tiệc sinh nhật của Cố Tử Hiên tất nhiên là sẽ không quá buồn tẻ, nhưng mà đám người bọn họ chơi bời như điên, trước đây Quan Ân Tuyền không phải là chưa nghe nói