“Cố Tử Hiên! Anh muốn làm gì? Anh có biết anh làm như thế này là tội chuốc thuốc rồi hiếp dâm không?”
“Hừ, chuốc thuốc rồi hiếp dâm thì đã làm sao? Có bản lĩnh thì ngày mai tỉnh táo rồi đi báo cảnh sát đi? Cô dám không? Báo cảnh sát rồi tôi sẽ để mọi người đều biết chuyện này, xem sau này còn ai dám lấy cô?”
“Anh…vô liêm sỉ!”
Quan Ân Tuyền rất tức giận, cô đưa tay lên muốn tát cho anh ta một cái, nhưng mà cổ tay cô vừa đưa vào không trung thì đã bị anh ta nắm chặt, ngay sau đó bị bẻ lại đặt lên đầu cô.
Cố Tử Hiên đè cô vào cửa xe, không thèm quan tâm gì nữa bắt đầu hôn.
Quan Ân Tuyền cảm thấy rất buồn nôn, cô cố hết sức vùng vẫy, cô đưa tay lên tát một cái “bốp” vào mặt anh ta.
Cố Tử Hiên bị đau nên nổi điên, anh ta vung tay tát cô hai cái, khuôn mặt của cô ngay lập tức sưng lên.
Quan Ân Tuyền cảm thấy đầu mình ong ong và hoa mắt, không nhìn rõ thứ gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của anh ta.
“Mẹ nó cô còn dám ra tay với tôi, tôi không tin hôm nay tôi không làm cho cô phục!”
Nói xong, “xoạc” một tiếng – xé rách áo quần của cô.
Lúc này Quan Ân Tuyền không thể kìm được sự sợ hãi to lớn trong lòng nữa, cô hét lên, phút chốc nước mắt đã chảy xuống.”
“Đồ cầm thú, anh thả tôi ra, đừng đụng vào tôi!”
Nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng gì, anh ta như một con thú phát điên, anh ta đè chặt hai tay cô lại, hai chân anh ta kìm hai chân cô lại, làm cô không thể nào nhúc nhích.
Chính vào lúc này, đột nhiên…
“Bịch”!
Người đàn ông trên người cô kêu lên một tiếng, một giây sau thì đã bị xô ra.
Quan Ân Tuyền đờ ra, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị cuốn vào một cái ôm ấp áp.
Toàn thân cô khẽ run rẩy, cô ngước mắt lên không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt.
Chỉ thấy khuôn mặt trầm như hồ nước của Quý Vân Thư, đôi mắt lạnh như băng nhìn Cố Tử Hiên bị ngã trên mặt đất đang giãy giụa muốn đứng dậy, anh nghiến răng nói: “Đồ khốn, dám bắt nạt cô ấy sao?”
Nói xong anh xông về trước đưa chân lên đá cho Cố Tử Hiên một cú văng ra xa.
Cố Tử Hiên như diều đứt dây đụng vào tường, sau đó lăn xuống đất, nằm nhoài ở đó, còn khạc ra một ít máu tươi, sau đó không thể ngồi dậy được nữa.
Nhưng anh vẫn chưa nguôi giận, lại đi về phía trước định đánh tiếp.
Quan Ân Tuyền ở trong lòng anh với đôi chân mềm nhũn, cả người suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Anh giật mình, không thể không thu bước chân lại, dùng hết sức đỡ cô, thấy mặt cô đỏ bừng và cau chặt mày, cả người đang chảy mồ hôi lạnh.
Anh hơi hoảng hốt, hình như anh đã hiểu ra chuyện gì đó, vẻ mặt khi nhìn sang Cố Tử Hiên không khỏi càng lạnh hơn.
Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Alo, cục cảnh sát đúng không? Tôi muốn báo án, ở đây có một người có ý đồ chuốc thuốc mê rồi hiếp dâm, là ở bãi đỗ xe tầng 1 của quán bar ở Tụ Tiêu Minh Trang.
Sau khi cúp máy, chưa đến 5 phút sau đã có một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng vào bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Mấy người cảnh sát đó xuống xe, nhìn thấy anh thì không khỏi giật mình, vội vàng chạy đến hỏi: “Cậu Quý, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quý Vân Thư sắc mặt lạnh như băng, chỉ vào Cố Tử Hiên đang rên rỉ như một con lợn chết nằm sấp ở góc tường, lạnh lùng nói: “Người này có ý đồ chuốc thuốc rồi hiếp dâm, tìm trên người anh ta chắc sẽ có vật chứng để gây án đấy.”
Người cảnh sát đó nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, lập tức sai người đi lục soát.
Quả nhiên Cố Tử Hiên vẫn chưa dùng hết gói bột màu trắng mà lúc trước anh Huy cho anh ta, vẫn còn một nửa, để ở trong túi.
Quý Vân Thư hừ một tiếng: “Sự thật mấy người cũng đã nhìn thấy rồi, còn lại nên làm thế nào