Lúc này, Quý Vân Thư đang ngồi ở trước bàn ăn, trong lòng hơi rối rắm, anh thầm nghĩ, tối qua anh đã cứu cô, ấn tượng về anh trong lòng cô chắc cũng thay đổi một chút rồi nhỉ?
Cũng không biết cả đêm qua anh chạy đi mua quần áo cô có thích không, kích cỡ của cô thì anh biết, nhưng mà cho dù là vậy, anh vẫn lo là mua thứ không hợp…
Trong lòng đang nghĩ vậy thì chính vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, anh ngước đầu lên, sau đó thì thấy Quan Ân Tuyền đang từ trên lầu đi xuống.
Một giây sau, mắt anh không khỏi sáng lên, chỉ thấy chiếc áo len màu hồng càng làm khuôn mặt vốn đã trắng ngần của cô càng thêm hồng hào, nhìn rất thuần khiết. Chiếc quần skinny jeans tôn lên đôi chân thẳng và dài, nhìn cô có một cảm giác mỏng manh và làm người khác muốn cưng chiều cô.
Quý Vân Thư cứ nhìn như vậy, không khỏi có chút ngây ngốc ra.
Quan Ân Tuyền thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, lại không nói gì, trong lòng cô hơi lo lắng, cô thấp thỏm hỏi: “Sao vậy? Em có chỗ nào không đúng sao?”
Lúc này Quý Vân Thư mới bừng tỉnh, sắc mặt hơi lúng túng, anh không thoải mái đằng hắng một tiếng rồi nói: “Không, đẹp lắm, rất đẹp.”
Cái bộ dạng lúng túng của anh làm trái tim Quan Ân Tuyền khẽ xao động, cô lờ mờ cảm nhận được gì đó, nhưng lại cảm thấy rất khó tin.
Quý Vân Thư nhìn ra chỗ khác: “Em nhanh đến ăn đi.”
Lúc này Quan Ân Tuyền mới gật đầu rồi bước đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Bữa sáng khá đơn giản, có cháo trắng, các món ăn kèm, bánh sandwich và thêm một ly sữa, có thể nhìn ra Quý Vân Thư sống rất khoa học và đơn giản.
Quý Vân Thư cũng biết là bữa sáng hình như có hơi đơn giản, anh vội vàng nói: “Đây là biệt thự riêng của tôi, ngày thường cũng không hay đến, cho nên trong nhà cũng không có ai nấu cơm, mấy món này là lúc nãy tôi nấu bừa thôi, hơi đơn giản một chút, em đừng chê nhé.”
Quan Ân Tuyền vội vàng mỉm cười rồi lắc đầu: “Không chê đâu, đơn giản một chút cũng tốt.”
Quý Vân Thư nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm, anh gật đầu.
Trên bàn ăn nhất thời có hơi im lặng, một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Chuyện đó, cái người xấu xa họ Cố đó, em muốn xử lý hắn ta như thế nào?”
Quan Ân Tuyền hơi sững ra, sắc mặt hơi trầm xuống.
Cô cúi đầu rồi cắn hai miếng bánh mì rồi nói: “Bỏ đi.”
“Bỏ đi?” Quý Vân Thư lấy làm lạ.
Quan Ân Tuyền thở dài: “Anh ta là người nhà họ Cố, nhà họ Cố muốn liên hôn với nhà họ Quan, em chỉ là không muốn phải liên quan đến những chuyện rắc rối của bọn họ.” Nói đến đây, cô liền gượng cười.
“Mà nói đến ấy, bình thường nhà em trong mắt nhà họ Cố có khác gì không khí đâu, cũng không biết vì sao các cụ bên đó lại chọn em, nhưng mà em không đồng ý chuyện này đâu, còn về Cố Tử Hiên… nếu anh ta đã được giao cho sở cảnh sát, vậy thì cứ để mấy người bên đó xử lý đi! Nếu như nhà họ Cố muốn bảo vệ anh ta, mà em không muốn tha cho anh ta thì cũng không có ích gì đâu.”
Sắc mặt Quý Vân Thư hơi trầm xuống, ánh mắt hơi dao động, nhưng mà anh không nói gì cả, chỉ gật đầu: “Được, tôi nghe em.”
Sau khi ăn sáng xong, Quý Vân Thư lái xe đưa Quan Ân Tuyền về nhà. Trên đường đi hai người đều không nói gì, cũng không biết có phải do ảo giác của Quan Ân Tuyền không, hôm nay cô cứ cảm thấy Quý Vân Thư hơi kì lạ.
Một chốc anh cau mày, một lúc lại nắm chặt tay, hình như có gì đó làm anh bận tâm, lại giống như muốn nói gì đó mà lại không dám nói ra.
Quan Ân Tuyền không khỏi ngờ vực, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đàn anh, có phải anh có lời gì muốn nói với em không?”
Quý Vân Thư thấy tâm sự của mình bị vạch trần nên