Trước đó, Cảnh Ngọc Ninh và Hoa Mộng Dao đã phân tích kỹ càng chuyện sau này, đương nhiên Hoa Mộng Dao đã nghe lọt lỗ tai.
Vì vậy, cũng biết là, chuyến đi Nam Thành này, cô không thể không đi.
Có điều, cô đi thì được, nhưng đứa nhỏ lại không thể cùng cô bôn ba.
Thứ nhất là vì bé vừa thoát khỏi cơn bạo bệnh, còn quá nhỏ, sợ dẫn bé theo lỡ như người bé lại có chỗ nào không khỏe.
Thứ hai, cũng lo là Hoa Tôn Quyền dù gì vẫn chưa mở miệng chấp nhận cho đứa trẻ vào nhà, lúc đó, xảy ra tranh cãi hay xô xát, sẽ tội cho đứa nhỏ.
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong băn khoăn của Hoa Mộng Dao, cũng đồng ý với cách làm của cô.
Cô gật đầu, nói: “Mộng Dao, cậu yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho Lạc Lạc, khoảng thời gian này, cậu cứ yên tâm về giải quyết chuyện của cậu, tớ bảo đảm lúc cậu quay lại, đứa nhỏ không thiếu một sợi tóc nào.”
Hoa Mộng Dao cảm động, cười cười.
“Đương nhiên tớ tin cậu.”
Cô ngừng một lát, sau cùng không nỡ, liếc nhìn đứa nhỏ rồi mới giao cho Tiểu Triệu, đứng đậy nói: “Không còn sớm nữa, tớ phải về rồi, thời gian này, để Tiểu Triệu lại đây giúp cậu chăm đứa nhỏ nhé, cô ta luôn bế đứa nhỏ, nên sẽ biết tính tình Lạc Lạc, cũng có kinh nghiệm chăm nó.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu đồng ý, dặn dò thím Lưu sắp xếp cho Tiểu Triệu và đứa nhỏ, mới đứng lên tiễn Hoa Mộng Dao rời đi.
“Ngày mai mấy giờ cất cánh?”
“Tám giờ sáng.”
“Cần tớ tiễn cậu không?”
“Không cần đâu.”
Hoa Mộng Dao do dự một hồi, rồi thở dài.
“Hy vọng lần này trở về có thể suôn sẻ, thực ra chiến tranh lạnh cả năm này, tớ cũng mệt rồi, nhưng tớ sẽ không nhượng bộ chuyên đứa nhỏ, không cần ba có thể tha thứ cho tớ, chỉ hy vọng ông ấy có thể buông tay, để tự tớ bước đi trên con đường sau này.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe cô ấy nói, bất giác cũng nặng trĩu trong lòng.
Nhưng vẫn động viên ôm lấy cô.
“Sẽ suôn sẻ thôi, tớ tin ở cậu.”
Sau khi tiễn Hoa Mộng Dao đi, Cảnh Ngọc Ninh trở về phòng, đặc biệt ghé qua chỗ dì Lưu xem thử.
Dì Lưu đã dẫn Tiểu triệu và đứa nhỏ tới phòng cho khách, đang thu xếp mọi thứ cho họ ở lại.
May mà An An thường ghé qua, nên trong nhà có khá nhiều đồ trẻ em có thể dùng.
Hơn nữa, những đồ thiết yếu thì Hoa Mộng Dao đã kêu Tiểu Triệu đem qua, vậy nên cũng không thiếu thốn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Cảnh Ngọc Ninh mới nhìn thử đứa nhỏ.
Bé ngủ rất say, dù là hiện giờ cũng không có dấu hiệu sẽ thức dậy.
Một cục nho nhỏ, nằm trên giường em bé, tựa như một thiên sứ đáng yêu.
Cô không kiềm được sự yêu thích với đứa nhỏ, dém chăn giúp bé, rồi mới dặn dò: “Tiểu Triệu, tối nay phiền cô trông một mình nhé, ngày mai tôi sẽ tìm thêm người giúp việc có kinh nghiệm trông trẻ đến giúp cô, như vậy hai người có thể luân phiên chăm sóc đứa nhỏ.”
Tiểu Triệu vội nói: “Không việc gì ạ, tôi đã chăm sóc Lạc Lạc khá lâu, đã quen rồi ạ, dù chỉ có mình tôi cũng chẳng sao đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười, không nói tiếp.
Dặn dò xong hết, cô mới lên lầu tìm Lục Trình Niên.
Lúc này Lục Trình Niên đang ở trong thư phòng, thấy cô vào mới hỏi: “Sắp xếp xong rồi hả?”
“Ừm.”
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ ngợi, nói: “Còn hai ngày nữa là sang năm mới rồi, có vẻ Mộng Dao phải đón năm mới rồi mới quay lại, khoảng thời gian này khá rảnh rỗi, em định đón An An đến ở chung, cũng vừa khéo làm bạn với Lạc Lạc.”
Lục Trình Niên không có ý kiến với đề nghị này.
“Ừm, em thu xếp là được.”
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh về