Lục Trình Niên kéo khóe môi lên, thậm chí giữa hàng lông mày lạnh nhạt cũng nhiễm lên ý cười.
“Được, tôi sẽ về nhanh thôi.”
“Vậy cứ như vậy đi?”
“Ừm, bái bai.”
Cô cúp điện thoại, anh nhìn điện thoại vui vẻ nở nụ cười.
Trời chiều đã sụp xuống, ánh sáng mờ nhạt dưới đường chân trời chiếu xuống đất, giống như chiếu ánh sáng ấm áp xuống cho mọi người, ngay cả tâm trạng cũng ấm áp theo.
Anh cất điện thoại vào túi, quay người đi vào phòng họp.
Các vị lãnh đạo cấp cao còn đang chờ anh, vị quản lý thị trường đang đứng trước màn hình máy chiếu muốn tiếp tục báo cáo kế hoạch tiếp theo lại bị Lục Trình Niên đưa tay đánh gãy.
“Dừng ở đây thôi, hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, trước hết chỉ họp đến đây, lúc nãy tôi đã chỉ ra những phương án cần thay đổi thì các người về làm lại toàn bộ một lần nữa, sáng ngày mai đem đến cho tôi xem, cứ như vậy đi, tan họp.”
Anh nói xong cũng đã xoay người rời đi.
Các vị quản lý cấp cao đều chết trân tại chỗ.
“Cái, cái này, cái này…”
“Tan họp á?”
Không phải trước kia nếu Lục Trình Niên thông báo mở cuộc họp thì sẽ kéo dài đến tám chín giờ đêm à?
Muộn hơn nữa là mười một mười hai giờ cũng không phải là chưa từng có.
Hôm nay thế mà lại tan họp sớm như vậy.
Bây giờ mới có năm giờ chiều mà ông chủ.
Không chỉ có các vị quản lý cấp cao mà ngay cả nội tâm Tô Thâm cũng cảm thấy chấn động.
Lúc nãy Lục Trình Niên đi ra ngoài nhận điện thoại, anh ta không cẩn thận đã liếc nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị cái gì, nên anh ta biết là cuộc điện thoại của Cảnh Ngọc Ninh gọi tới.
Nhưng anh lại không ngờ rằng cô ấy lại có sức quyến rũ lớn như vậy.
Có thể điều khiển cả ông chủ có tiếng cuồng công việc của nhà mình, ngay cả công việc cũng không cần, là vì về nhà ăn cơm với cô ấy.
Tô Thâm âm thầm ra quyết định trong lòng, ừm, xem ra sau này phải thay đổi kế hoạch rồi.
Có hầu hạ ông chủ tốt hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nhất định phải nịnh bợ bà xã của ông chủ cho tốt.
…
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh gọi điện thoại cho Lục Trình Niên xong, cô lại gọi điện thoại cho Vương Tuyết.
Bây giờ nhà họ Cảnh đang chìm trong áp lực.
Mộ Ngạn Bân đã bị Mộ Trình Thiên kêu trở về, cho nên lúc này không có ở đây, trong phòng khách có Vương Tuyết và Cảnh Diệp Nhã đang ngồi, và hai vợ chồng Cảnh Minh Đức.
Bầu không khí cực kỳ u ám, ai cũng không nói chuyện.
Lúc này vì có tiếng chuông điện thoại vang lên nên đặc biệt đột ngột và chói tai.
Vương Tuyết không kiên nhẫn nhìn về phía quản gia Vương Bá, Vương Bá vội vàng đi qua nhận điện thoại.
Mấy giây sau, ông ta bước bước nhỏ quay về, thấp giọng nói: “Bà chủ, là cô cả.”
Vương Tuyết cười lạnh.
“Nó còn có mặt mũi gọi điện thoại về đây.”
Vương Bá cuối đầu không dám lên tiếng.
Cảnh Diệp Nhã giả vờ sợ hãi ôn nhu nói: “Bà nội, có phải là chị đã nhận ra sai lầm lần này có mình rồi hay không, cho nên mới điện thoại đến để xin lỗi?”
Cảnh Minh Đức tức giận mắng một tiếng: “Nó cho rằng nó nói xin lỗi là xong chuyện hả, tổn thất công ty lớn như vậy, nó có bồi thường nổi không?”
Vương Tuyết nghe Cảnh Diệp Nhã nói như vậy, hai mắt sáng lên.
Cũng không biết đang nghĩ cái gì, đứng dậy đi qua nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”
Cảnh Ngọc Ninh ở bên kia điện thoại nhếch khóe môi.
“Bà Cảnh, trải qua một đêm, sức khỏe vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Vương Tuyết âm trầm, lạnh lùng nói: “Cô cũng không cần gọi điện thoại về để chế giễu bà già này, gây ra chuyện như vậy, nhà họ Cảnh bị mất mặt, mình lại chảy trong người dòng máu của nhà họ Cảnh, chắc là cô cũng đẹp mặt lắm.”
“Phải không? Tôi cũng có chút ngạc nhiên, hóa ra tôi trong lòng bà vẫn còn được tính là một thành viên của nhà họ Cảnh.”
Câu nói này rõ ràng mang theo châm chọc, khiến cổ họng của Vương Tuyết cứng lại.
Thiếu chút nữa buộc miệng nói một chuyện ra.
Nhưng cuối cùng bà ta cũng ép xuống, nói: “Cuối cùng là cô gọi điện thoại đến đây để làm gì?”
“Cũng không có gì đâu, chính là vật mà mẹ tôi đã để lại, điều kiện lúc trước nhất định phải chờ sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế, Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, có phải là bà nên trả lại cho tôi hay không?”
Ánh mắt Vương Tuyết chớp liên hồi.
Bà ta cũng không mở miệng từ chối, chỉ là giọng nói lạnh lẽo: “Khi nào thì cô lấy?”